Phần 199: Thôn nhỏ chẳng bình yên
Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương đi theo người gánh củi còn chưa được bao xa thì nghe thấy tiếng hắn hét lên, người kia đang đi qua cây cầu gỗ nhỏ, cây cầu đột nhiên bị gãy, cả người lẫn củi lăn xuống khe đá, kêu thảm liên hồi.
“Hỏng rồi!” Lãnh Nghệ vội vàng tăng tốc, tới nơi thì người đó va vào một cái cây nên dừng lăn, đang nằm rên rỉ. Chỉ thấy người này thân hình gầy gò, trong núi giá lạnh mà chỉ mặc mỗi cái áo cộc. Từ xa y hét lên: ” Huynh đệ, bị thương ở đâu rồi?”
Hán tử cố gượng dậy, thấy có người chạy tới thì mừng rỡ: “May quá… Chân ta… Úi da đau quá.”
Lãnh Nghệ tới nơi vén ngay quần hắn lên xem, cả hai chân bị bẻ ngoặt quái dị, rõ ràng đã gãy xương. Cũng may là chỉ gãy bên trong, không có xương đâm xuyên ra ngoài, nếu không thì nguy to, thời đại này phế là cái chắc: “Huynh đệ, ngươi bị gãy chân, nằm im… Ta xem nào, phải nối lại xương!”
Hán tử toát mồ hôi: “Đa ta, đa tạ… Hai người là ai? Sao lại tới nơi này?”
“Bọn ta lên núi hái thuốc, thấy trời tối đang định dựng lều nghỉ ngơi, vừa vặn thấy huynh đệ gánh củi đi qua, còn định đuổi theo xin tới nhà tá tóc… Ài, không ngờ…”
“Đa tạ, đa ta… Ta họ Mã, nhà ta ở cách đây không xa… đa ta, đa tạ huynh đệ cứu mạng.”
Lãnh Nghệ xem xét một hồi, quả đúng là gãy xương rồi, còn không nhẹ, y chỉ có thể chữa trật khớp mà thôi chứ cỡ này thì thua rồi: “Huynh đệ, ngươi bị nặng đấy, ta không nắn lại được, phải làm sao đây?”
“Tề đại thúc biết… Đó là láng giềng của ta.” Mã tiểu phu nhịn đau chắp tay: ” Làm phiền hai vị khiên ta về được không, đa tạ, đa tạ…”
“Không sao, ta cõng ngươi.” Lãnh Nghệ ngồi xuống, nắm hai tay Mã tiểu phu đặt lên vai mình, cõng hắn lên, theo chỉ dẫn của hắn đi tiếp, Trác Xảo Nương đi sau.
Lãnh Nghệ quay ba lô ra đeo phía trước, cõng Mà tiều phu sau lưng, chẳng nặng hơn là bao, đi không lâu qua ngã rẽ, từ xa nhìn thấy tiểu viện tử gần sông, bên trong có căn nhà gỗ, lờ mờ ánh đèn hắt ra, Lãnh Nghệ hỏi: “Nơi đó phải không?”
“Không, không, ai lại ở đó… Năm nay tuyết nhiều, mùa hè thế nào cũng có lũ lớn, nhà ở bên sông thế nào cũng bị cuốn trôi.” Mã tiều phu hất đầu về phía trước: ” Đi lên trên nữa đi, nhà ta ở bên đường, có mấy căn nhà gần nhau ấy.”
Lại đi thêm một tuần hương nữa, leo lên vách đá thấp nhìn thấy bãi cỏ bằng phẳng, nơi này bốn căn nhà gỗ ở gần nhau, ba trong đó sáng đèn.
Mã tiều phu chỉ tay: “Căn nhỏ nhất không có đèn là nhà ta, nhà cuối cùng là nhà Tề đại thúc, cảm phiền đại ca cõng ta tới đó.”
Trời đã tối, không nhìn thấy ai ở ngoài, Lãnh Nghệ cõng Mã tiều phu tới trước căn nhà kia, hắn gọi to: “Tề đại thúc! Cứu với, cháu bị gãy chân rồi…”
Tức thì có một trung niên nam tử người xương xương, da đen đúa chạy nhanh ra, vừa nhìn thấy cảnh này liền dậm chân: “Ấy dà, làm sao thế? Sao lại ngã chứ?”
“Tức chết ạ.” Mã tiều phu bực bội: ” Cháu đi lấy củi, trên đường về qua cái cầu gỗ trên nhà Ngưu Thỉ, chẳng hiểu sao mà cầu gãy… Đúng là xui xẻo.”
“Đang yên đang lành sao lại gãy cầu chứ?” Một phụ nhân cũng từ nhà đi ra, đó là Tôn thị thê tử của Tề đại thúc: ” Thôi, mau vào nhà đi.”
“Ai biết chứ ạ.” Mã tiều phu đau đớn kêu: ” Đại thúc xem cho cháu trước đi.”
Tề đại thúc bảo Lãnh Nghệ đặt Mã tiều phu xuống giường, vừa kiểm tra vừa lẩm bẩm: “Ai đi qua nhà Ngưu Thỉ đều xúi quẩy, lần trước La Bàn Nha đi qua nhà hắn, chẳng phải có đá bỗng dưng từ trên núi lăn xuống làm vỡ đầu chảy bao nhiêu máu đấy à? Phải tránh đi chứ!”
Lãnh Nghệ tò mò hỏi: “Ngưu Thỉ là ai thế?”
Mã tiểu phu đáp: “Là cái nhà bên sông mà đại ca thấy đầu tiên đó, hắn sống một mình, nói chuyện tục tĩu dơ dáy như phân trâu nên gọi là Ngưu Thỉ.”
Trác Xảo Nương nghe thấy phì cười, vội vàng che lấy miếng.
Mọi người nghe ra ngay là giọng nữ, Mã tiều phu bất ngờ nói: “Té ra huynh đệ lại là nữ.”
Lãnh Nghệ đã chuẩn bị sẵn câu trả lời: “Nàng là nương tử của ta, vì thuận tiện đi đường nên mới mặc nam trang.”
“Làm thế là đúng.” Tôn thị tán đồng: ” Đồng không mông quạnh, nữ tử không an toàn.”
Tế đại thúc đã kiểm tra xong: “Gãy cả hai chân rồi, nhưng không sao, xương không bị vỡ, ta đi chuẩn bị nẹp… Cơ mà thế này phải nằm giường ba tháng đấy.”
“Thế không phải cháu chết đói à?” Mã tiều phu nghe nói tới nằm giường mấy tháng là sợ hãi: ” Sắp xuân canh rồi, không ra ruộng làm việc thì lấy cái gì mà ăn.”
“Nhà ngươi có chút ruộng, nhờ người khác làm đi.” Tề đại thúc chép miệng:
“Nhờ ai ạ, quanh đây có bốn nhà chúng ta thôi.” Mã tiều phu gập ngón tay nói: ” Tiêu Lão Tam mùa thu năm ngoái đổ bệnh không rời giường được, nhà La Bàn Nha thì cả nhà ra ruộng còn làm không xuể. Còn lại có Ngưu Thỉ, hắn khỏe thì khỏe thật, nhưng hắn sao chịu giúp. Tiêu Lão Tam khi bị bệnh từng nhờ hắn rồi, hắn chẳng giúp còn nói là báo ứng kìa, làm Tiêu Lão Tam tức thiếu điều hộc máu, bệnh mà vẫn cắn răng thu hoạch rồi bệnh càng nặng, mất nửa cái mạng.”
Tề đại thúc hiểu chút cách chữa bệnh, đi lấy thảo dược đề phòng sẵn có trong nhà, vừa xoa thuốc cho Mã tiều phu vừa nói: “Ngươi cũng biết thúc bị thấp khớp, không ra ruộng được, xuân canh còn phải nhờ ngươi và Tiêu Lão Tam, La Bàn Nha giúp. Ài, Ngưu Thỉ mà cho mượn trâu thì đỡ rồi.”
Lãnh Nghệ cực kỳ nhạy cảm với chủ đề liên quan tới trâu cày, hỏi ngay: “Ý đại thúc nói là nhà Ngưu Thỉ có trâu cày mà không cho mọi người mượn à? Làng xóm láng giềng nên giúp nhau chứ? Nơi này chẳng có bao người.”
“Giúp á?” Tề đại thúc bực bội nhổ bãi nước bọt: ” Thằng đó chỉ biết bản thân, có nhìn tới ai, đừng nói là mượn, đến thuê cũng không được.”
“Trả tiền thuê cũng không chịu à?”
“Không phải không chịu mà hắn đòi một nửa số lương thực trong ruộng.” Tôn thị nói vào: ” Hắn bảo không có trâu của hắn thì chẳng trồng nổi lương thực, thu một nửa là rộng rãi rồi, ai mà chịu nổi giá đó, khác nào không cho thuê.”
Trác Xảo Nương bất mãn: “Lấy một nửa lương thực thì nhà người ta ăn bằng cái gì?”
“Cô nương nói đúng đó…”
Tề đại thúc cắt ngang lời Tôn thị: “Bà ở đây lải nhải cái gì chứ, còn không mau đi tìm La Bàn Nha và Tiêu Lão Tam tới giúp khiêng người. Mã Kiểm, chân phải treo lên đấy, không được động đậy đâu, lệch một cái là què cả đời.”