Phần 198: Đi sâu vào núi
Những ngày Tết qua đã qua đi, trời ấm dần, số ngày tuyết rơi chỉ còn rất ít, hoa xuân nở, băng trên đất đã tan, cỏ tươi nhú lên, vạn vật như thức tỉnh qua giấc ngủ đông kéo dài.
Tháng Giêng đầu xuân ở huyện Âm Lăng tiết trời vẫn còn lạnh lẽo cô liêu, nhưng khi một cơn mưa xuân đổ xuống, cứ như là một tín hiệu vô hình nào đó, cây cối lột bỏ lớp áo thâm xì, nụ hoa đã nở, ngọn cỏ khô héo cũng đã nảy chồi non xanh nhạt. Bên bờ con suối nhỏ ngoài phía đông thành, nước suối đã tan chảy hoàn toàn, dòng nước trong veo khoan khoái chảy băng băng.
Hôm đó trời vừa sáng, Lãnh Nghệ cho gọi Đổng sư gia tới nói với ông ta muốn thường phục xuống quê vi hành, xem xét tình hình xuân canh, mọi chuyện trong nha môn do Khâu chủ bạ phụ trách, ông ta cầm đại ấn tri huyện hiệp trợ, ngoài ra chiếu cố Thảo Tuệ giúp y.
Đổng sư gia tất nhiên không có ý kiến gì, chỉ khuyên Lãnh Nghệ cẩn thận, gọi thêm vài người đi cùng cho an toàn, y nói đã có bố trí trước rồi.
Đợi Đổng sư gia vừa đi một cái, Lãnh Nghệ lắc mình biến thành nam tử ba mươi chất phác, Trác Xảo Nương cũng đeo lên chiếc mặt nạ của thiếu phụ trẻ, nhưng nàng lại mặc nam trang. Thời đó nữ nhân đi xa mặc nam trang tránh phiền toái là rất bình thường, Trác Xảo Nương mà đeo mặt nạ nam, bắt nàng đóng giả nam nhân mới càng dễ lộ, không bằng làm cách này.
Hai người có chuẩn bị trước, trèo tường nha môn ra ngoài, sau đó hòa vào đám đông, cứ thế ra khỏi thành.
Rời thành một cái, hai người không đi quan đạo mà chọn lối vắng vẻ mà đi, chẳng mấy chốc trước sau chẳng thấy bóng người nữa, đường đi không còn chỉ có lối mòn nhỏ, vừa trơn vừa ướt, nhưng hai người đều thông thạo rừng núi, nên không thành vấn đề.
Thời tiết đầu xuân, trên núi có không ít thứ để ăn làm Trác Xảo Nương ngứa ngáy chân tay lắm, nhìn thấy bụi trúc muốn đảo măng, nhìn thấy rau quyết muốn hái. Đáng tiếc chẳng thể hái mang theo, Lãnh Nghệ phải an ủi nàng, lúc về nhất định cho nàng hái thỏa thích.
Hai người mải miết mà đi, buổi trưa dừng lại một chút ăn lương khô, nghỉ ngơi rồi lại lên đường, dọc đường đi Lãnh Nghệ rất chú ý quan sát xem có kẻ nào bám theo mình không. Hoàn toàn không có, đến chiều, bọn họ đi nửa ngày không gặp bóng người rồi mới thả lỏng.
Cảnh trí trên núi rất đẹp, một màu xanh tươi mới đã trải khắp nơi điểm xuyết bởi bông hoa dại li ti, ở chân núi có một con suối nhỏ do bảy tám dòng nước nhỏ tụ lại mà thành, Lãnh Nghệ lấy tay dò thử thì thấy nước vẫn lạnh thấu xương, song đã có thể chịu được.
Không vội đi vào thôn xóm, Lãnh Nghệ dẫn theo Trác Xảo Nương vào trong núi đạp thanh, tính trải qua thế giới hai người cùng thiên nhiên non nước, tiêu diêu tự tại vài ngày đã.
Bọn họ chuẩn bị rất đầy đủ, ba lô của Lãnh Nghệ rất lớn, bên trong có một cái lều nhỏ, còn có bó thừng lớn. Đây là loại thừng mà người đương địa đi leo núi hái thuốc hay dùng, sợi thừng nhỏ nhưng vô cùng chắc chắn. Lãnh Nghệ còn căn cứ vào chốt an toàn leo núi thời hiện đại, tìm thiết tượng làm một ít, sẵn sàng trong bao.
Trác Xảo Nương thì đeo cái ba lô nhỏ hơn, bên trong mang lương khô và nước.
Lãnh Nghệ không hiểu địa hình xung quanh huyện thành, không biết nơi nào có vách núi, đi tới khi mặt trời ngả đang ngả dần về phía tây rồi mới gặp một ông già lên núi hái thuốc, lưng đeo gùi thuốc vào rừng bán, liền đi tới chắp tay hỏi: “Đại thúc, có thể hỏi chút việc không?”
Người hái thuốc chắp tay đáp lễ: “Sao không được, cậu cứ nói.”
“Người nhà ta bị bệnh, cần dùng một loại thuốc tên là ngũ linh chi, nghe nói chỉ những vách núi dựng đứng mới có. Nhưng ta lại không biết quanh đây nơi nào có vách núi như thế, đại thúc hẳn thường đi hái thuốc có thể chỉ điểm một chút không?”
“Ngũ linh chi à, thứ thuốc đó trong phân dơi, cần lên vách núi mới lấy được, nhưng mà nguy hiểm lắm.”
“Biết làm sao ạ, người bệnh cần dùng, xin đại thúc giúp cho.” Lãnh Nghệ nói rất chân thành:
Người hái thuốc không trả lời ngay mà vuốt râu nhìn vóc dáng của Lãnh Nghệ trước: “Ừm, trông tay chân thế này thì hẳn cũng là người leo núi đấy, được rồi, thế thì ta nói cho cậu biết.”
Ông già là người có trách nhiệm, không tùy ý chỉ chỗ sợ làm hại người ta, lúc này mới nói: “Đấy, cậu đi qua cái ngọn núi kia, sau đó men theo đường nhỏ bên suối đi xuống khe núi, lại men theo khe núi đi lên, đi hai ngày là sẽ tới Quỷ Phủ Nhai. Vác núi ở đó rất dốc, có không nhiều Ngũ Linh Chi, nhưng mà người hái thuốc cũng không dám tới đâu.”
“Vì sao ạ?”
“Vì nơi đó sắp tới biên giới Đại Tống ta rồi, đi qua là đến Thổ Phồn. Đó là nơi mà cả Đại Tống và Thổ Phồn đều không quản tới được, thực sự là nơi núi cao rừng thẳm, bốn hướng chu vi trăm dặm không có bóng người, chỉ toàn dã thú ra vào. Nghe nói còn có sơn yêu ăn thịt người nữa. Với lại ở đó vách núi quá dốc, lại không có chỗ bán, có người to gan tới đó hái thuốc đều ngã chết. Dù sao nhiều năm rồi quanh đây không còn ai dám tới đó hái thuốc nữa. Cho nên cậu nghĩ cho kỹ đi, nên gom tiền mà mua thì hơn. Tuy thứ đó rất quý, nhưng sao quý bằng tính mạng.”
Lãnh Nghệ nghe một cái là cao hứng, y chính là đang đi tìm nơi như vậy, trốn ở đó một quãng thời gian, sát thủ không tìm được, lại còn có thể leo núi đã luôn. Đã hai tháng rồi chưa leo núi, y lo cơ bắp trên người vì lười biếng mà sinh thịt mỡ, ý chí thiếu hoàn cảnh nguy hiểm mà chậm chạp, đó không phải là điều y muốn.
“Đa tạ đại thúc.”
Người hái thuốc già nhìn bóng họ đi xa dần mà thở dài: “Mong trời cao phù hộ.”
Hai người theo lời ông già mà đi, khi tới khe núi thì trời đã dần tối.
Con suối nhỏ họ đi men theo chảy tới đây liền thành con sông nhỏ, cùng với nhiệt độ ấm lên, tuyết trên núi tan chảy, lượng nước tăng lên, sâu tới nửa người, thi thoảng còn mang theo nhưng tảng băng trôi va đụng vào nhau rất vui tai.
Sơn cốc rất sâu, hai bên là vách núi liên miên, âm u lạnh lẽo, gió thổi qua tọ thành âm thanh kỳ quái.
Trác Xảo Nương chẳng sợ hãi đôi chân nhỏ thoăn thoắt vô cùng thuần thục nhảy qua những hòn đá bên sông, làm Lãnh Nghệ lo thon thót thi thoảng lại phải kêu “cẩn thận” làm nàng cười khanh khách. Nhảy tới một đoạn xung quanh không có tảng đá lớn nào đáng kể nữa, phía trước là bãi đá cuội, viên nào viên nấy chỉ to bằng quả trứng gà, Trác Xảo Nương đang nhìn ngó xung quanh chọt chỉ lên lưng núi: ” Quan nhân… À không đại ca, ở kia có người.”
Lãnh Nghệ ngẩng đầu nhìn theo hướng nàng chỉ, chỉ thấy trên lối mòn quanh co có một nông phu vác gánh củi mà đi.
Có người biết đâu có nhà ở gần đây, tới tá túc một buổi, có chút thức ăn nóng cũng tốt, hai liền đi theo.