Phần 196: Sai lầm không thể sửa chữa. (2)
Lãnh Nghệ ngó nghiêng dáo dác lại từ từ lùi lại: “Đồ không ở trong tay ta, các ngươi không thấy những bộ khoái của lục phiến môn kinh thành vốn bảo vệ ta đã rút hết từ hôm qua rồi sao?”
Tên gầy hừ mạnh: “Chuyện này bọn ta đương nhiên biết, nếu không sao lại tới tìm ngươi. Có điều kể cũng lạ, nếu thứ đó trong tay ngươi, người hoàng hậu sao lại rút đi?”
Lãnh Nghệ giật mình, đám người này không ngờ biết Thành Lạc Tiệp là người của hoàng hậu, trong khi cả Lâm Linh là người lục phiến môn theo sát bên cạnh mà còn không biết. Chứng tỏ rằng đám sát thủ này khả năng cao do hoàng thân quốc thích phái tới.
Đại hán cầm đầu tức giận: “Con mẹ ngươi chứ, giữ cãi mồm cho chặt vào.”
Tên gầy nhún vai: “Đằng nào y chẳng chết, có sao đâu.”
“Con mẹ nó, lắm mồm.” Đại hán cầm đầu bực mình, đang định dỗ ngọt để lừa, không ngờ tên thủ hạ ăn hại làm lộ hết, có điều hiển nhiên hắn cũng coi Lãnh Nghệ đã là người chết rồi, xòe bài luôn: ” Nương tử của ngươi đâu, gọi ả ra đây, ta khai ân cho các ngươi chết cùng nhau.”
Mấy tên còn lại cưới rộ lên, một trong số đó liếm mép vô cùng dâm tiện: “Khoan, tìm ra ả đó đừng giết vội, nha đầu đó trông tệ, rất xinh xắn, chúng ta giải trí một chút trước đã, không thì phí. He he he, nha đầu đó mông tròn tròn… Ặc.”
Hắn còn chưa kịp nói hết lời ô uế của mình, một mũi phi đao bắn trúng yết hầu, đổ vật xuống. Đám còn lại kinh hãi, không ngờ phản ứng đầu tiên lại là cảnh giác nhìn quanh.
Sai lầm này là quá lớn, Lãnh Nghệ sao bỏ qua, liên tục bắn ra chín mũi phi đao, khoảng cách quá gần, lại còn quay đi nơi khác, ba tên thích khách nữa gục ngã.
Chớp mắt bốn tên đã mất mạng.
Chỉ còn lại hai tên phản ứng đủ nhanh, hoặc kịp né tránh, hoặc dù Lãnh Nghệ bắn trượt, gầm lên xông tới.
Sai lầm này còn lớn hơn nữa, không rõ thực lực đối phương, tấn công trong lúc hoảng loạn, với kẻ đã đúc rút được kinh nghiệm ám sát như Lãnh Nghệ thì tích tắc sai lầm cũng đủ chí mạng rồi. Hai người lướt qua nhau, yết hầu của tên đó bị cắt đứt, loạng choạng buông đao ôm cổ họng bước về phía trước.
Tên cuối cùng kinh hoàng, xông lên nửa chừng thấy đồng bọn ngã gục thì xoay người bỏ chạy, đưa lưng về phía đối thủ, đây cũng là sai lầm nốt, đám này võ công có, nhưng không phải sát thủ. Lãnh Nghệ phóng dao ra, ném trúng mạng sườn của hắn, tên đó loạng choạng, mắt nhìn Lãnh Nghệ lao tới như gió mà không sao tin nổi.
Chớp mắt sáu người bị hạ gục.
Lãnh Nghệ giữ lại một tên là để tra hỏi, vì thế y lập tức tháo khớp chân tay tên đó, rồi bỏ mặc chạy vào bếp, cấp thiết gọi: “Xảo Nương.”
Trác Xảo Nương nghe thấy ngoài kia có tiếng la hét, tay nắm chặt xẻng nấu ăn muốn xông ra, cuối cùng nghe lời đứng tại chỗ. Đang khóc hết nước mắt thì nghe thấy tiếng Lãnh Nghệ gọi mình thì hoan hỉ muốn nổ tung, gọi một tiếng “quan nhân” rồi chạy ra, nhào ngay vào lòng Lãnh Nghệ. Tiếp đó thấy người y toàn máu, nàng lại hoảng loạn: ” Quan nhân… Chàng bị thương rồi.”
“Nàng không sao, không sao.” Lãnh Nghệ hôn như mưa lên khuôn mặt nhỏ, không ai biết lúc nghe tiếng hét của nàng, y sợ thế nào: ” Ta không bị thương, là máu của bọn chúng, vũ khí Thành bộ đầu để lại rất lợi hại.”
Trác Xảo Nương nghiêng đầu nhìn ra ngoài một cái, sợ hãi rụt ngay lại.
Lãnh Nghệ dùng đôi tay vẫn chưa hết run ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Nàng ở trong bếp làm cơm tiếp nhé, đừng ra ngoài, ta muốn thẩm vấn đám thích khách, xem xem ai sai chúng tới giết chúng ta.”
Trác Xảo Nương không muốn y đi, nhưng vẫn gật đầu: “Quan nhân phải cẩn thận nhé.”
“Đừng sợ, chúng chết cả rồi, chỉ một tên trọng thương thôi, không hại ai được nữa… Ngoan, ở yên đây.”
Lãnh Nghệ buông Trác Xảo Nương ra, khép cửa bếp lại, cẩn thận đi vòng quanh nội trạch, xác định không còn ai. Gọi Thảo Tuệ một tiếng, thấy nó đáp lời, lại bảo nó nằm im đó rồi mới quay lại chỗ tên thích khách còn sống kia.
Nội trạch nha môn tường bao rất cao, che chắn người sống bên trong đó khỏi mọi ánh mắt tò mò, đại đường nha môn lại là kiến trúc cao nhất huyện thành, xung quanh cho phép có kiến trúc cao hơn, để bách tính từ mọi hướng có thể nhìn thấy. Cho nên ngoài kia không ai biết rằng có sáu cái xác chết đang năm trên mặt đất với đủ mọi tư thế, với ánh mắt ngỡ ngàng bất cam.
À không đúng, còn một kẻ sống sót, nhưng không lâu nữa, tử thần đang ghé thăm hắn. Lãnh Nghệ thong thả đi tới, không nói gì cả, cầm tay tên đó lên, rắc, bẻ gãy ngay ngón trỏ.
Tên còn sống vừa vặn là tên cầm đầu, võ công cao nhất nến né được phi đao của Lãnh Nghệ, nhưng giờ có lẽ hắn thà chết nhanh gọn như đám đồng bọn còn hơn.
Lãnh Nghệ cứ thế bình thản bẻ gãy ba ngón tay của hắn mới hỏi: “Ai phái các ngươi tới?”
Đại hán mồ hôi ròng ròng, đau tới mặt vặn vẹo, thều thào: “Ngươi đừng tốn công, ta không nói đâu, vì ta nói, cả nhà ta sẽ chết.”
Rắc!
Không có lấy nửa điểm cảm thông, Lãnh Nghệ mặt lạnh tanh bẻ một ngón tay nữa, lần này tên đó còn chẳng kêu tiếng nào, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, chỉ mũi phát ra tiếng hừ hừ như lên cơn sốt rét, ngực phập phồng liên hồi.
Rắc, rắc, rắc!
Âm thanh rợn người đó cứ vang lên đều đặn tới đáng sợ, tên đại hán quả nhiên không nói được làm được, hắn không nói thêm dù chỉ một chữ.
“Không định nói thật à, vết thương của ngươi không kíp thời chữa trị là chết đấy.” Lãnh Nghệ không còn ngón tay nào để bẻ nữa nhắc nhở:
“Giết ta đi.” Tên đại hán không chịu nổi đau đớn, giọng không còn là thách thức mà là van nài:
“Vậy thì chết đi!” Lãnh Nghệ cứa dao qua cổ hắn, nhẹ nhàng hơn cả giết một con kiến:
Lục soát người những tên thích khách này, bọn chúng khá chuyên nghiệp đã có chuẩn bị, trên người không tìm thấy bất kỳ thứ gì tìm ra thân phận. Nhưng Lãnh Nghệ vẫn lấy được ít kha khá bạc vụn, thực ra y luôn tìm thấy bạc trên người đám sát thủ là có nguyên do, thứ này mang theo người rất hữu dụng, đôi khi vào đường cùng có thể dùng như ám khí thoát thân vào lúc khẩn cấp… Giờ thêm tác dụng là bổ xung túi tiền lúc nào cũng dẹp lép của Lãnh Nghệ.