Phần 195: Sai lầm không thể sửa chữa. (1)
Trong nội trạch huyện nha huyện Âm Lang chỉ có ba người, phu thê Lãnh Nghệ thì tất nhiên không phải nói, ngoài ra có nha hoàn Thảo Tuệ tới nay vẫn bệnh chưa thể rời giường, ăn uống do Trác Xảo Nương chiếu cố.
Tết vừa rồi Lãnh Nghệ lên Ba Châu cũng qua bái phỏng Tôn lang trung, kể tình trạng của nó, Tôn lang trung nói qua rồi, chỉ cần xuân ấm hoa nở sẽ khỏe lại, tới mùa hè lại là một nha đầu hoạt bát chạy nhảy khắp nơi.
Hiện vẫn còn là kỳ nghỉ Tết, cho nên Lãnh Nghệ không có công vụ gì để xử lý, nha môn vẫn vắng vẻ như cũ. Lãnh Nghệ biết bộ khoái nha môn võ công rất bình thường, dù triệu tập họ tới cảnh giới cũng chỉ chết uổng, nên không gọi ai cả.
Có điều Lãnh Nghệ vẫn triệu tập Tống phó bộ đầu tới, hỏi chuyện chợ hoa đăng và múa rồng, vì Vũ bộ đầu theo y đi Ba Châu, chuyện này giao lại cho Tống phó bộ đầu làm, hắn tiếc mãi.
Tống phó bộ đầu theo an bài của Lãnh Nghệ mời thương cổ tới nha môn dự tiệc, nói rõ ý định của đại lão gia. Đám thương cổ rất hưởng ứng, kỳ thực thương cổ nào tới Tết chẳng mời ít đoàn tạp kỹ đoàn kịch gì đó tới dừng rạp trước nhà tổ chức biểu diễn cho bách tính xem, lấy danh tiếng lại thêm náo nhiệt. Bọn họ bỏ thêm chút tiền không là gì cả, nếu được đội múa rồng tới trước cửa nhà múa một hồi, thế thì tha hồ vui, vì sẽ có rất nhiều người đi theo đội ngũ. Chợ hoa đăng càng tuyệt, mọi khi chỉ làm trong nhà ngắm với nhau, lần này nha môn tổ chức, phải làm thật lớn thật đẹp cho cả huyện thấy.
Nhiệt tình mọi người đều rất cao, mọi chuyện chuẩn bị thỏa đáng, giờ chỉ đợi xem bao giờ tri huyện đại lão gia hạ lệnh xuất long nữa thôi.
Lãnh Nghệ giao Tống bộ đầu phụ trách, bắt đầu từ tối ngày hôm nay, tới 16 thì đốt rồng. Chuyện tổ chức này thì y không am hiểu, nhưng an bài an toàn trong dịp lễ Tết thì y lại rất sở trường, dặn dò tỉ mỉ từng việc một, nhất là đề phòng bách tính xem náo nhiệt tạo thành sự kiện dẫm đạp gây thương vong, không được biến chuyện tốt thành chuyện xấu làm Tống bộ đầu toát mồ hôi, quả thực nhiều việc hắn chẳng chú ý.
Đến tối chủ bạ Khâu Hồng biết đại lão gia đã về liền tới chúc Tết. Tri huyện trước kia tiếp khách ở hoa sảnh bên nhị đường, lần này Lãnh Nghệ mới Khâu Hồng vào nội trạch, đã thế còn do hai phu thê tiếp đãi. Ông già đó không biết nội tình, nghĩ mình được đại lão gia coi trọng, cảm động suýt rơi lệ.
Lãnh Nghệ kể chuyện mình mua trâu cày, cùng nhờ tri phủ thương lượng với lái buôn thuê trâu cho bách tính xuân canh. Khâu Hồng ngạc nhiên hết sức, luôn miệng khen Lãnh Nghệ yêu dân như con. Lãnh Nghệ giao cho ông ta cùng ti phòng hộ phòng dựa theo nguyên tắc của mình, soạn ra quy ước cho bách tính mượn trâu.
Đây là cơ hội lấy danh tiếng lớn, không ngờ đại lão gia không làm lại giao cho mình, Khâu Hồng càng kích động, tiền không phải bỏ, chỉ lo thao tác thôi, tất nhiên là hứa hẹn làm thật tốt, không để bách tính lỡ vụ mùa, ông ta cảm thấy đây là đỉnh cao cả cuộc đời mình.
Xong xuôi hết mọi việc Lãnh Nghệ nhớ ra, lại lần nữa tiền tới tay y chưa ấm chỗ lại tiêu sạch sẽ rồi.
Con mẹ nó, số lão tử có thù với tiền rồi!
Đến đêm, mặc dù tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng vì giữ cảnh giác, Lãnh Nghệ không cùng Trác Xảo Nương hành phòng, hơn nữa mặc nguyên y phục ngủ, sẵn sàng đón địch. Trác Xảo Nương hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe an bài.
Đêm hôm đó lần nữa trải qua trong bình yên.
Sáng ngày hôm sau, Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương cùng thức dậy, cùng xuống bếp đun nước, rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng. Trác Xảo Nương bận bịu trong bếp, Lãnh Nghệ đứng ở cửa nhìn nàng, đây là chuyện y thích làm nhất, nhưng lúc này toàn bộ tinh thần lại chú ý bốn xung quanh.
Rồi y nghe thấy mấy tiếng động khẽ, như có thứ gì đáp đất, lập tức ôm lấy Trác Xảo Nương đặt sau chum nước, nói nhỏ: “Có vẻ chúng tới rồi.”
Trác Xảo Nương tay đang cầm xẻng làm cơm, tóm chặt lấy tay Lãnh Nghệ, giọng run lên: “Quan nhân đi đâu?”
“Nghe lời, nàng hứa rồi mà.” Lãnh Nghệ vỗ vỗ tay nàng: ” Nàng phải trốn đi, ta mới yên tâm đối phó với chúng, nếu không chúng ta sẽ chết cả ở đây.”
Trách Xảo Nương trào nước mắt, nhưng tay buông ra tức thì, mặt cũng trở nên kiên cường, gật đầu với y, trong lòng đã thầm thề, nếu trượng phu có bề gì, nàng cũng không tham sống một mình.
Lãnh Nghệ đóng cửa bếp lại, vừa đi ra tới hành lang thì có ba kẻ bước tới, đồng thời phía sau lưng xuất hiện hai tên nữa, tay lăm lăm vũ khí, cười lạnh lùng bao vây. Chỉ qua bước chân và thân hình của chúng, có thể đoán ra võ công thuộc loại hạng nhất, lòng Lãnh Nghệ trầm xuống.
Rầm một cái, có tên xông vào bếp, sau đó Lãnh Nghệ nghe tiếng Trác Xảo Nương hét lên chói tai.
Từ tiếng hét có thể nhận ra nàng chỉ sợ hãi, không bị thương, Lãnh Nghệ không quay đầu, y phải tỏ ra sắt đá, không quan tâm, chúng mới nghĩ nàng là lão phụ bình thường không làm hại nàng.
Quả nhiên tên thích khách thấy một lão phụ co ro cầm xẻng nấu ăn trong góc bếp, cho là phó phụ, không thèm để ý nữa, bước ra chặn đường lui của Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ hoảng hốt lùi lại, dựa lưng vào cột hành lang, cố gắng rời càng xa bếp cùng với phòng của Thảo Tuệ càng tốt, nhìn sáu tên thích khách khép chặt vòng vây, miệng lắp bắp: “Các, các ngươi muốn gì?”
Một đại hán có vẻ là tên cầm đầu, nhìn Lãnh Nghệ như cá thịt trên thớt, không coi y vào đâu, trực tiếp hỏi: “Nói đi, thứ kia đâu?”
“Thứ, thứ gì?”
“Còn giả vở, không nói lão tử chẻ ngươi ra làm đôi.”
Lãnh Nghệ thấy hắn vung đao lên thì xua tay loạn xị, nói năng lẫn lộn: “Khoan khoan, ta nói! Cái đó… ta, cái đó…”
Tên gầy nhổ nhìn bộ dạng hèn nhát của hắn thì phẹt bãi nước bọt, nói chẳng sai, trên đời này thứ vô dụng nhất là thư sinh, bình thường khua môi mua mép thì hay, đụng chuyện toàn lũ vô dụng: “Mẹ kiếp, nói nhanh, đừng tốn thời gian bọn ta, không ngươi chết vô cùng thê thảm.”
Đại hán cầm đầu đưa tay ra, tên này đã sợ tới mức đó rồi, dọa nữa chỉ làm y hoảng loạn không ích gì, trầm giọng hỏi: “Chỉ cần nói ra thứ đó, bọn ta sẽ tha cho ngươi, nghĩ kỹ đi!”