Phần 194: Sẵn sàng đòn địch
Thành Lạc Tuyền mặt nhìn Lãnh Nghệ một cái, chỉ thấy y mặc một bổ nho phục màu xanh, mang vẻ văn nhã phong độ của người trí thức, nhưng chẳng yếu đuối, lưng rất thẳng, đôi mắt đen nháy tinh thần, cặp lông mày rậm rất có khí khái nam tử. Chưa nói nàng đã đỏ mặt: “Đại lão gia, ngài không có gì để nói với người ta sao?”
Lãnh Nghệ thoáng cái sững người, từ hôm xảy ra chuyện nhầm lẫn kia, hai người chưa trực tiếp nói chuyện với nhau câu nào, mắt vô thức liếc về phía bếp, nhỏ giọng nói: “Lần trước… Xin lỗi… Ta không cố ý.”
“Ngài chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi à?” Thành Lạc Tuyền thất vọng:
Lãnh Nghệ xấu hồ, đồng thời mơ hồ nhận ra khác biệt tỷ tỷ và muội muội rồi, Thành Lạc Tuyền rõ ràng ý nhị hướng nội hơn, không cởi mở hoang dại như tỷ tỷ: “Vậy, vậy phải nói gì?”
Thành Lạc Tuyền đi tới đứng sóng vai với Lãnh Nghệ, chỉ là hai người hướng về hai phía khác nhau, như thế nàng vừa tới gần y, lại không để y thấy được khuôn mặt đã đỏ như lửa đốt của nàng: “Ngài, ngài sẽ tới kinh thành chứ?”
“Ừ!” Lãnh Nghệ nói chắc nịch:
“Ngài, ngài sẽ tới thăm người ta chứ?” Giọng Thành Lạc Tuyền nhỏ như muỗi kêu:
Người Lãnh Nghệ khẽ run lên: “Ừ! Nhất định!”
“Thế thì tốt quá…” Khuôn mặt Thành Lạc Tuyền thoáng chốc tươi tắn hẳn lên, giọng ôn nhu vô hạn: ” Hứa với người ta, ngài phải chăm sóc tốt bản thân nhé, được không?”
“Được!” Lãnh Nghệ gật đầu rất muốn quay sang nhìn nàng, cuối cùng kìm lòng được, một lần nhầm lẫn là đủ rồi, có thể nghe ra chuyện đó để lại chút dấu ấn trong lòng nàng. Nhưng y lý trí, biết nàng về kinh thành sẽ gả cho người ta, không để nàng vướng bận thêm, nếu nàng quên đi là tốt nhất cho cả hai.
“Bảo trọng!” Lời vừa dứt Thành Lạc Tuyền thi triển khinh công lướt ra tới cổng:
Rốt cuộc Thành Lạc Tuyền dẫn nữ bộ khoái cuối cùng rời huyện Âm Lăng.
Nội trạch vốn rất náo nhiệt, thoáng cái trở nên vắng vẻ, Lãnh Nghệ ngồi dưới hành lang, nhìn phía cây hòe, không còn bóng người ngồi canh trên đó, bên cạnh cũng không có bóng dáng thướt tha, nhất thời chưa thích ứng.
Ở chung với nhau một thời gian rồi, dù với đám Trịnh Nghiên, Hoàng Mai, Lý Phân, cũng khó tránh khỏi có chút tình cảm nhất định.
Thở hắt một hơi, Lãnh Nghề nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, đi xuống bếp nhìn Trác Xảo Nương đang bận bịu bếp núc: “Xảo Nương, chuyện này ta phải nói với nàng, có người muốn mưu hại chúng ta, giống như chuyện lần trước chúng đã bắt cóc nàng vậy. Giờ hộ vệ đã đi cả rồi, chúng ta phải tự bảo vệ bản thân.”
Gương mặt Trác Xảo Nương tức thì hơi tái đi, chuyện lần đó khi trở về nàng không dám kể hết với trượng phu: “Quan nhân, thiếp hiểu, thiếp không sợ.”
“Ừ, chúng ta cũng không cần quá khẩn trương, đám thích khách nhắm vào chúng ta là vì hiểu lầm chúng ta có thứ gì đó thôi. Hiện giờ chúng ta không cách nào giải thích rõ ràng, chỉ có thể đợi chúng hiểu ra là chúng ta không có thứ chúng muốn mà thôi. Nhưng trước khi chúng hiểu, chúng ta phải bảo vệ tốt bản thân.” Lãnh Nghệ cố gắng hết mức để nàng hiểu rõ tình hình:
Trác Xảo Nương gật đầu, miễn cưỡng cười: “Hiểu rồi, thiếp nghe lời quan nhân.”
Nha đầu này làm sao che giấu được y, Lãnh Nghệ biết chuyện bắt cóc lần trước vẫn khiến nàng sợ hãi, giờ chuyện như vậy lại có thể xảy ra, làm sao không khủng hoảng.
Đợi Trác Xảo Nương bận bịu xong chuyện trong bếp, Lãnh Nghệ vừa đi dặn dò Thảo Tuệ vài việc cần chú ý liền dẫn nàng về phòng ngủ, lấy bọc mà Bạch Hồng đưa cho mình, trong đó có hai mặt nạ nữ, một già một trẻ. Lãnh Nghệ lấy một cái, đeo lên mặt Trác Xảo Nương, dẫn nàng tới trước gương đồng.
Trác Xảo Nương nhìn bản thân trong gương, không ngờ cười khanh khách, hai tay sờ mặt mình liên hồi: “Làm sao thiếp lại biến thành thế này rồi? Quan nhân, cái này ở đâu ra thế? Hay quá đi.”
“Bằng hữu cho.” Da của Trác Xảo Nương hơi đen, đeo mặt nạ bà già đâm ra thích hợp hơn thiếu nữ, chỉ là tóc lại không khớp lắm, nhưng có thể giải quyết bằng khăn buộc đầu: ” Thời gian tới nàng không được ra ngoài, cũng đừng rời khỏi tầm mắt của ta, chúng ta chỉ ở nhà thôi.”
“Vâng!” Điều quan tâm đầu tiên của Trác Xảo Nương lại là: ” Vậy khi thiếp làm cơm thì sao?”
Lãnh Nghệ cười nhẹ vuốt má nàng: “Bất kể làm cơm hay giặt giữ, nàng đều phải ở bên ta, ngàn vạn lần đừng làm gì một mình. Nếu gặp thích khách, nhất định nghe theo an bài của, ta, không cần hỏi, cứ làm theo là được.”
Trác Xảo Nương sợ hãi lắc đầu: “Nếu quan nhân bảo thiếp chạy một mình, thiếp không nghe đâu.”
Lãnh Nghệ ôm nàng vào lòng, hôn chụt một cái: “Không phải ta bảo nàng bỏ trốn một mình, mà là bảo nàng trốn đi, ta mới có thể tập trung đối phó với chúng.”
Trác Xảo Nương thường ngày luôn ngoan ngoãn nghe lời, lần này lại vô cùng cố chấp: “Quan nhân là một thư sinh, gặp phải thích khách chàng đối phó thế nào, thiếp thà chết cạnh chàng còn hơn chia ra sống một mình.”
“Nàng nói gì thế, không phải như vậy, ta có chuẩn bị mà, xem đây.” Lãnh Nghệ khởi động hộp phi đao gắn ở cánh tay, quát một tiếng nâng cổ tay lên, chỉ thấy bóng đao loang loáng phóng ra mang theo tiếng rin rít cực nhỏ, cắm liên tiếp trên vách tường:
Trác Xảo Nương vừa mừng vừa sợ, trong mắt nàng, nếu thứ này phóng ra, không ai có thể chống đỡ nổi: “Quan nhân, thì ra chàng còn có bảo bối như thế.”
“Ừ, thứ này do Thành bộ đầu để lại cho chúng ta phòng thân, thế nên một khi gặp thích khách, nàng phải lập tức trốn đi… Nhớ đấy, khi nàng trốn đi, đừng cầm dao gì cả, vì nàng mang mặt nạ, chúng sẽ cho rằng nàng là phó phụ được thuê, không tùy tiện giết nàng đâu.”
“Vâng!”
Rốt cuộc Lãnh Nghệ về kịp, tuy biết chẳng ích gì, nhưng y vẫn cố gắng nghiên cứu địa hình, bố trí bộ khoái canh phong, không cần họ ở gần, với võ công của họ thì chỉ nạp mạng thôi, y bố trí họ ở xa, một khi nghe tín hiệu thì khua chiêng gõ mõ, kêu gọi người tới, ít nhất có thể khiến ác đồ sợ hãi mà bỏ chạy.
Không biết bố trí này có tác dụng hay đám thích khách chưa kịp mò tới, chỉ biết một ngày từ từ trôi đi trong yên bình.