Phần 193: Ước hẹn ba năm. (2)
Dần dà Thành Lạc Tiệp cũng bình tâm lại, lau đi hai hàng nước mắt, nàng biết thời gian không nhiều, không thể lãng phí trong nước mắt, dặn dò: “Thiếp không ở bên cạnh, chàng nhất định phải chiếu cố tốt bản thân, hết thảy phải cẩn thận.”
Nói tới đó buông Lãnh Nghệ ra, lấy trong ống tay áo ra một cái hộp nhỏ vừa dẹt vừa dài, đưa cho Lãnh Nghệ: “Chiếc hộp này có thể phóng ra phi đao, thiếp dạy huynh dùng, gặp phải thích khách có thể phòng thân. Mặc dù chưa chắc đã hữu dụng, nhưng có còn hơn không, chàng có thứ này, thiếp sẽ yên tâm hơn một chút.”
“Nàng đưa ta rồi thì nàng dùng cái gì?” Lãnh Nghệ không nhận:
“Không cần, bây giờ thiếp cơ bản không cần dùng nó nữa, dùng tay còn nhanh hơn chuẩn hơn. Giờ thiếp chủ yếu dùng để cất phi đao thôi, một hộp có mười cái.” Thành Lạc Tiệp vừa sụt sịt vừa buộc hộp lên tay Lãnh Nghệ, ôn nhu như thê tử chuẩn bị cho trượng phu đi xa:
Lãnh Nghệ học xong, đưa tay ra khởi động cơ quan, chỉ nghe phập phập phập, mười mũi phi đao liên tiếp bắn ra, ghim đầy tường. Trước kia cứ thắc mắc Thành Lạc Tiệp dấu phi đao chỗ nào, té ra là cái hộp này.
Thành Lạc Tiệp lại dạy y làm sao thu lại phi đao, dạy y từng yếu lĩnh nhỏ nhặt nhất, Lãnh Nghệ nhìn ra, nàng chỉ đang cố ý trì hoãn thời gian hai người ở bên nhau mà thôi.
Chẳng được bao lâu, Doãn Thứu đã gõ cửa: “Thành bộ đầu, phải đi rồi.”
“Xong ngay đây.” Thành Lạc Tiệp lần nữa òa khóc, ôm lấy cổ Lãnh Nghệ: ” Nghệ ca ca, thiếp sẽ nói thật với chàng, bên trên phát hiện tung tích số bảo bối kia rồi, ở nơi khác, thực sự không ở trong tay chàng. Nhưng thiếp sợ đám sát thủ kia không biết, chúng vẫn tới giết chàng. Chỉ mong bọn thiếp đi rồi, chúng sẽ hiểu là thứ đó không ở trên người chàng mà từ bỏ. Vì thế chàng chỉ cần vượt qua một thời gian là an toàn.
Lãnh Nghệ đưa tay trái vòng lấy thân thể mềm mại yêu kiều của nàng, kéo mạnh vào trong lòng, tay phải nhẹ nhàng nâng khuôn mặt mỹ lệ, chăm chú nhìn sâu vào mắt nàng bằng ánh mắt chan chứa nhu tình cùng thương cảm: “Giờ ta lại mong mình có thứ đó.”
“Đừng nói lời ngốc nghếch, thời gian này chàng đừng tùy tiện ra ngoài, cứ ở trong nha môn thôi, an bài tốt bộ khoái trong nha môn. Chỉ là đám bộ khoái đó võ công quá tầm thường, chẳng ích gì… phải rồi, tốt nhất chàng hóa trang đi, hay đi đâu xa vào một thời gian, đừng để đám sát thủ tìm thấy chàng…” Lúc này Thành Lạc Tiệp lại biến thành thê tử nhiều lời, dặn mãi dặn mãi không hết lo:
Lãnh Nghệ nghe chẳng thấy phiền, liên tục gật đầu: “Ta hiểu, ta sẽ làm theo lời nàng.”
Thành Lạc Tiệp nói qua hàng nước mắt: “Hứa với thiếp, nhất định phải an toàn lên kinh thành tìm thiếp, bất kể là khi đó muội đã gả cho ai, chỉ cần chàng tới, thiếp sẽ tới tìm chàng, ở cùng chàng.”
Lãnh Nghệ biết, đây chỉ là lời nói dối của nàng mà thôi, nếu nàng gả cho người ta, sẽ không bao giờ gặp lại y nữa, cùng lắm chỉ đứng ở đằng xa, thấy y bình yên sẽ rời đi. Nhưng Lãnh Nghệ vẫn kiên định nói: “Ta hứa với nàng, ta sẽ bình an lên kinh thành.”
“Nghệ ca ca…”
Hai người ôm chặt lấy nhau, hôn nhau say đắm, như muốn hôn cho đủ thời gian chia tách sắp tới.
Lưu luyến tới mấy cũng phải chia tay, Thành Lạc Tiệp cũng không muốn để Lãnh Nghệ chìm trong bi thương chia tay mà hỏng chuyện, nụ hôn vừa dứt đẩy y ra, chạy ra ngoài, đi không quay đầu lại.
Đúng lúc này Đổng sư gia quay về, hết sức phấn chấn, báo mình hết sức mặc cả, mua được tận 33 con trâu. Giao hẹn sáng mai tới lấy.
Lãnh Nghệ cũng nén nối buồn chia ly xuống, y lo cho Trác Xảo Nương, có lẽ đám Thành Lạc Tuyền cũng đã rời khỏi Âm Lăng rồi, như thế bên cạnh nàng sẽ không ai bảo vệ.
Nói qua tình hình với Đổng sư gia, bảo ông ta cùng hai bộ khoái ở lại, mai tới nha môn tri phủ gặp Liêu tri phủ bàn chuyện trâu cày, còn y và Vũ bộ đầu lập tức cưỡi ngựa về huyện Âm Lăng.
Đổng sư gia hiểu phu thê đông ông ân ái tình cảm, không ngăn cản, hứa sẽ làm tốt nhất.
Ngay chập tối ngày hôm đó Lãnh Nghệ và Vũ bộ đầu cưỡi ngựa xuyên đêm về huyện Âm Lăng.
Đi đường ban đêm là thử thách lớn với con người, nhất là thời đại còn chưa có đèn đường đó, bốn phía một màu tối om. Nhưng với ngựa thì không thành vấn đề, với tầm nhìn gần 360 độ không hề bị ảnh hưởng bới bóng đêm, nó vẫn có thể phóng đi với tốc độ cao nhất.
Bọn họ phóng nhanh về tới nơi lúc trời vừa sáng.
Hai tên lính trông cổng thành đang ngáp ngắn ngáp dài thì nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, chẳng lẽ huyện thành bị tấn công, có phỉ tặc tập kích? Chuyện này đã bao giờ xảy ra chưa? Hình như chưa, hai tên lính rảnh việc cả ngày thích tưởng tượng đủ chuyện linh tinh bắt đầu hoảng, phải làm sao đây, phải gõ chuông, đốt khói, hay… Bỏ chạy?
Cuối cùng khi Lãnh Nghệ và Vũ bộ đầu phóng ngựa qua thì cả hai vẫn nhũn chân đứng đó như trời trồng chẳng có tí phản ứng nào. Nếu thực sự có phỉ tặc tấn công thì huyện thành Âm Lăng hôm nay coi như thất thủ rồi.
May mà trời vừa sáng, lại là mùa đông, người đi đường rất ít, Lãnh Nghệ phóng thẳng một mạch về nha môn, bỏ ngựa chạy vào nội trạch, không thấy một ai, bếp vẫn đỏ lửa người thì không thấy đâu, có chút hoảng loạn, chẳng nhẽ mình về muộn mất một bước rồi sao?
Lãnh Nghệ đang hoảng, đột nhiên nghe một giọng nói trong trẻo đáng yêu: “Quan nhân, chàng về rồi sao?”
Lãnh Nghe nghe tiếng quay đầu nhìn, tức thì trông thấy Trác Xảo Nương và Thành Lạc Tuyền bước men theo con đường nhỏ từ hậu viện đi ra. Trên tay Trác Xảo Nương khoác cái giỏ trúc, đung đưa máy cọng rau xanh mướt, mặt tươi tắn như hoa, trong trẻo tựa nước suối dưới khe. Thành Lạc Tiệp đi bên cạnh, bộ võ phục ôm sát người, vóc dáng thướt tha, cả người không chỗ nào không quyến rũ.
Vừa mới chia tay tỷ tỷ, giờ nhìn thấy muội muội, Lãnh Nghệ không khỏi lẫn lộn cảm xúc giữa hai nàng, ánh mắt không kìm đước toát lên sự thương nhớ, ôn nhu. Thành Lạc Tuyền hiển nhiên nhận ra được, có đôi phấn lúng túng né tránh ánh mắt rực cháy đó.
Trác Xảo Nương đi nhanh tới bên cạnh Lãnh Nghệ nói: “Quan nhân về rồi thì tốt quá, Lạc Tuyền cô nương hôm qua nhận được mệnh lệnh về kinh thành lập tức, cô ấy đáng lẽ phải đi rồi, nhưng lo cho an nguy của thiếp mà chưa đi, đang không biết phải làm sao đây.”
Là muội muội không phải tỷ tỷ, đôi mắt Lãnh Nghệ thoáng ảm đạm, đồng thời cảm kích chắp tay: “Đa tạ Tuyền cô nương, đám Doãn Thứu bộ đầu đã nhận lệnh trở về rồi. Cô nương có thể yên tâm đi rồi, ta sẽ an bài tốt.”
Thành Lạc Tuyền khẽ cắn môi, không nói gì.
“Ừm, quan nhân đi đường nhất định đói rồi, thiếp đi làm cơm.” Trác Xảo Nương nói xong cúi đầu xách giỏ rau đi về phía bếp, để lại hai người với nhau: