Phần 192: Ước hẹn ba năm. (1)
Đổng sư gia là người có năng lực chấp hành rất cao, lập tức đi gọi Vũ bộ đầu, dẫn theo hai bộ khoái, đi tìm thương nhân bán trâu thương lượng chuyện này, 30 lượng hoàng kim, đây là vụ giao dịch cực lớn.
Lãnh Nghệ ở khách sạn sửa soạn hành trang để mai lên đường về, đang trò chuyện với Giả chưởng quầy tìm hiểu ít chuyện về xuân canh thì có tạo đãi của phủ nha tới, đưa bái thiếp mời Lãnh Nghệ tới phủ nha dự tiệc. Lãnh Nghệ lấy làm lạ, không hiểu có chuyện gì, vẫn dẫn Doãn Thứu và Thành Lạc Tiệp dự tiệc.
Lần này Liêu tri phủ tổ chức tiệc riêng, chỉ mời một mình Lãnh Nghệ.
Rượu ngà ngà say, cơm lưng lửng bụng, Lãnh Nghệ thấy Liêu tri phủ nhiều lần ngập ngừng, nhưng y vờ không nhận ra, tích cực chuốc rượu ông ta, muốn ông say chết luôn đừng nói ra. Mai y phải về nhà rồi, còn bao việc phải làm, còn có Trác Xảo Nương đợi y, không thích gặp thêm chuyện rắc rối.
Lúc đầu Lãnh Nghệ đoán là chuyện mấy tên thích khách bị y giết cơ, nhưng y lập tức phủ định chuyện này, mấy ngày hôm nay lang thang trên phố không ai bàn tán về vụ giết người nào cả. Nhớ lại lần trước Bạch Hồng phái thích khách tấn công, bọn chúng trước khi rút đã đem cả xác đồng bọn đi, dấu vết xóa sạch sẽ.
Đoán chừng lần này cũng vậy, chúng làm thế là để giữ bí mật cho tổ chức, không để người ta theo manh méo nào đó biết được có một tổ chức sát thủ như vậy tồn tại.
Vậy thì vì việc gì?
Rốt cuộc Liêu tri phủ thấy mình sắp không trụ nổi nửa đặt chén rượu xuống: “Lãnh đại nhân, có một chuyện bản phủ không thể không nói.”
“Đại nhân cứ nói.” Lãnh Nghệ thở dài trong lòng:
“Là thế này.” Liêu tri phủ nhìn Doãn Thứu và Thành Lạc Tiệp: ” Lục phiến môn kinh thành gửi công văn khẩn cấp, nói có công vụ khẩn, cần Doãn bộ đầu và tỷ muội Thành bộ đầu trở về kinh thành. Cho nên nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho ngươi sau này phải do bộ khoái nha môn chịu trách nhiệm.”
Lãnh Nghệ sững sờ, chuyện quá bất ngờ, tỷ muội Thành Lạc Tiệp do hoàng hậu phái tới, sao lại dùng qua công văn chính thức của lục phiến môn? Hiển nhiên có vấn đề, công văn này chỉ là một cái cớ, nguyên nhân thực sự không phải là thế. Đã là công văn khẩn, sao không nói ra luôn, cần gì do dự như vậy, rõ ràng ông ta vừa bịa ra. Lãnh Nghệ không bóc trần: “Đương nhiên ạ, ti chức là tri huyện nho nhỏ, sao dám làm phiền người của lục phiến môn bảo vệ, giờ lục phiến môn đã triệu tập họ về, ti chức không có ý kiến gì.”
Liêu tri phủ nhìn Lãnh Nghệ một hồi trong lòng có hơi áy náy, vuốt râu gật gù: “Vậy thì để họ ngay hôm nay về kinh thành, bản phủ cũng đã phái người tới huyện Âm Lăng truyền lệnh cho số bộ khoái ngươi để lại trong huyện, bảo họ trực tiếp về kinh nhận lệnh. Cũng may ngươi có dẫn theo bộ khoái nha môn, tổ chức lại một chút hẳn an toàn không vấn đề.”
“Vâng.”
“Ngươi liên tục gặp phải ám sát, tình hình vốn nguy hiểm, hiện lại đột nhiên rút hộ vệ về, nếu lại gặp phải thích khách thì phiền… Ài, cho nên ngươi nhất định phải phòng phạm cho nghiêm đó.”
“Ti chức hiểu, đa tạ đại nhân.”
“Nếu ngươi cần bản phủ giúp gì cứ nói.”
“Vâng!” Lãnh Nghệ không khách sáo chắp tay nói: ” Huyện Âm Lăng đất ít đồi núi nhiều, đất đai cằn cỗi, bách tính nghèo khó. Nay xuân canh tới, trong huyện thiếu trâu nghiêm trọng, ti chức có gom ít tiền mua 30 con trâu, nhưng chẳng thấm vào đâu. Không biết đại nhân có thể phái người phủ nha cùng lái buôn gia súc Ba Châu thương lượng, cho huyện Âm Lăng thuê trâu, ti chức sẽ gắng hết sức hoàn bích quy Triệu, không biết được không?”
Liêu tri phủ ngây ra hồi lâu, lòng càng hổ thẹn: “Ngươi không lo an toàn cho bản thân, lại nghĩ tới bách tính, ngươi, người… Ài.”
Lãnh Nghệ nghe tin đám Doãn Thứu bị rút về cũng bàng hoàng lắm, nhưng chuyện này y cũng lường trước được, không đến mức mất bình tĩnh, chỉ thợ dài: “Là phúc thì không phải họa, là họa khó tránh, ti chức tới nơi như huyện Âm Lăng làm quan thì bỏ sinh tử ngoài thân rồi. Chôn xương đâu cần bên đất tổ, non xanh khắp chốn khác chi quê.”
“Chôn xương đâu cần bên đất tổ, non xanh khắp chốn khác chi quê.” Liêu tri phủ gõ nhịp đọc lại câu này, thốt lên: ” Hay, nói hay lắm, rất có chí khí nam nhi làm bản phủ nhớ lại thời trai trẻ của mình, ngoành đầu nhìn lại, ôi thôi không nói thì hơn… Đã thế bản phủ cố gắng giúp ngươi đạt thành tâm nguyện, chuyện trâu cày giao bản phủ lo.”
Ăn cơm xong, Lãnh Nghệ được quản gia của Liêu tri phủ mời ra phòng khách uống trà, còn ông ta gặp riêng Doãn Thứu và Thành Lạc Tiệp, không rõ nói những gì.
Chỉ biết Doãn Thứu sau đó đi ra nói, họ nhận lệnh đưa Lãnh Nghệ về khách sạn, sau đó lấy hành trang lập tức về kinh thành.
Suốt cả đường về, không ai nói một lời, ly biệt không ngờ tới đột ngột như vậy. Về tới phòng ở khác sạn Âm Lăng, cửa mới đóng lại Thành Lạc Tiệp nhào vào lòng Lãnh Nghệ, lệ rơi như mưa.
Lãnh Nghệ chỉ biết gượng cười an ủi nàng: “Đừng khóc, đừng khóc, về tới kinh thành không phải tốt à, nàng sinh ra ở đó, cha mẹ ở đó, bao nhiêu người thân nữa… Kinh thành cũng tốt hơn Ba Châu không biết bao lần.”
“Thiếp không muốn xa chàng.” Thành Lạc Tiệp khóc nấc lên.
“Ba năm sau mãn hạn, ta sẽ lên kinh thuật chức, chúng ta lại gặp nhau mà.”
Ai cũng hiểu, đây không chỉ là một lần chia tay, ba năm không phải vấn đề, nhưng ba năm sau gặp lại, nàng có khi đã thành thê tử của người khác rồi, thành mẫu thân rồi cũng không chừng. Lúc đó gặp nhau làm gì, ngoài thêm đau lòng?
Thành Lạc Tiệp không đáp, càng khóc càng thương tâm, sụt sịt mũi, nước mắt đã chảy xuống thành dòng.
Lãnh Nghệ chỉ biết ôm nàng thật chặt, lần này không do dự nữa, nói: “Tiệp Nhi, làm thiếp thất của ta được không?”
Thành Lạc Tiếp lắc đầu: “Cha mẹ muội không đồng ý cho bọn muội làm thiếp người ta đâu.”
“Phải rồi, không phải còn có bình thê à? Không làm thiếp, nàng làm bình thê của ta.” Lãnh Nghệ chợt nhớ hồi xưa còn có cách gọi này:
“Trời không có hai mặt trời, cái gọi là bình thê chỉ là tự lừa mình lừa người mà thôi.” Thành Lạc Tiệp vẫn lắc đầu:
Lãnh Nghệ ngơ ngác, y nào biết chuyện đó, lúc này chẳng thể làm gì hơn ngoài ôm nàng thật chặt.