Phần 190: Rút lui
Bạch Hồng đi qua bên mở cái rương gõ ra, lấy từ bên trong một cái rương nhỏ hơn, đặt trước mặt Lãnh Nghệ: “Này 50 lượng vàng.”
Lãnh Nghệ mở ra xem, đúng là 50 lượng vàng thật, giống hệt trương trước, y không nói không rằng xách rương đi ngay.
“Này.” Bạch Hồng lại lần nữa gọi: ” Ngươi không hỏi ta định trả lời chủ sự ra sao à?”
“Ngươi có cách rồi, ngươi có thể giết ta mà không giết, chứng tỏ ngươi đã nghĩ ra cách trả lời với người đó. Giờ ngươi hai lần gọi ta, chứng tỏ cách này cần ta giúp, nói đi, ngươi muốn ta giúp thế nào?” Lãnh Nghệ chẳng quay người:
Bạch Hồng nhìn bóng lưng Lãnh Nghệ, chấn kinh vì trí tuệ của y, trước nay nàng chỉ đánh giá y võ nghệ hơn người, không ngờ trí tuệ y cũng rất xuất sắc, kẻ này còn quái thai hơn nàng tưởng tượng.
“Không nói ta đi đây.” Lãnh Nghệ dợm bước:
“Ta nói.” Bạch Hồng đi tới vài bước, tới sau lưng Lãnh Nghệ nói nhỏ: ” Phiền toái của ta và ngươi tới từ một người, chỉ cần giết người này, tất cả sẽ biến mất. Vừa vặn có một nhiệm vụ ủy thác mới, đó là giết người này, ngươi không từ chối chứ?”
Trước kia Lãnh Nghệ nghĩ tên này không thèm nói dối, giờ biết thân phận của “hắn” rồi mới nhận ra những lời tưởng rất thẳng thắn của “hắn” luôn ẩn chứa huyền cơ, hắn đúng là nói thật, nhưng không nói toàn bộ, cẩn thận hỏi: ” Người đó là ai?”
“Ta không thể nói, ngươi cũng không cần biết, chỉ cần tới thời gian, địa điểm chị định, giết người ta chỉ định là xong. Ta đảo bảo người đó đáng giết.”
Lãnh Nghệ quay đầu nhìn Bạch Hồng, câu trả lời này không làm y ngạc nhiên, nhưng nàng suy nghĩ phải chăng quá hiển nhiên rồi sao?
Bạch Hồng tựa như chẳng nhận ra lời này có gì không ổn: “Lần này thù lao rất cao, cao tới mức ngươi không dám mơ tới.”
Lãnh Nghệ vẫn nhìn nàng.
Gương mặt đẹp như ngọc tức thì lạnh băng, Bạch Hồng lại dùng giọng giả kia: “Ngươi không tin ta à?”
“Ta từng hỏi ngươi câu này, làm sao ta tin ngươi, nhớ không? Ngươi phái người giết ta, còn muốn ta tin ngươi à?”
“Ta phải làm, vì có người giám sát ta.”
Lãnh Nghệ lập tức cảnh giác: “Có người giám sát ngươi sao?”
“Đúng.” Bạch Hồng gật đầu: ” Nhưng ngươi không tìm thấy chúng đâu, vì ngay cả ta cũng không tìm thấy.”
Lãnh Nghệ trầm ngâm.
“Chỉ cần giết người đó là ngươi không còn phiền phức nữa, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi. Đừng nói là ta đe dọa ngươi, hiện giờ tất cả nhắm vào ngươi, nếu ngươi chết rồi, không đảm bảo gì người quanh ngươi sẽ an toàn. Để cẩn thận, có những kẻ không ngại giết thêm người vô tội đâu.” Bạch Hồng nhìn Lãnh Nghệ chằm chằm, cho y thấy, lời của mình là chân thật.
“Ở đâu?”
“Không thể nói.”
“Thù lao bao nhiêu?”
“Mười vạn lượng vàng, như cũ, ứng trước một nửa, xong việc giao nốt.”
Có lẽ số tiền vượt ngưỡng tiếp nhận rồi, thế nên Lãnh Nghệ giết người không bỏ qua số bạc vụn, nghe con số kinh khủng đó lại chẳng chớp mắt: “Bao giờ?”
“Tới thời cơ tốt nhất ta sẽ nói cho ngươi, đừng vội, giữa chưa tới lúc, hơn nữa không ở Ba Châu.”
“Vì sao ngươi không tự làm?”
Bạch Hồng thở dài: “Không phải ta xem nhẹ bản thân mà trên đời này trừ ngươi ra không ai làm được.”
“A, coi trọng ta vậy sao?”
“Ngươi có thể giết Đồ bang chủ trong sự cảnh giới nghiêm ngặt như vậy là minh chứng tốt nhất.”
Lãnh Nghệ như hiểu ra điều gì, nghiến răng nói: “Ngươi, chính ngươi thông báo cho thuyền bang, nên bọn chúng mới đột nhiên tăng cường cảnh giới như vậy.”
Bạch Hồng thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy đấy, ta muốn xem năng lực của ngươi tới đâu, có thể giải quyết phiền toài kia không, ngươi không làm ta thất vọng.”
“Ngươi nhầm rồi.” Lãnh Nghệ đối diện với đôi mắt đẹp mê hồn kia: ” Ngươi sẽ thất vọng, vì ta từ bây giờ sẽ rút khỏi tổ chức.”
“Hả?” Bạch Hồng rõ ràng không lường được khả năng này, nàng cứ nghĩ mọi chuyện đang rất thuận lợi: ” Ngươi không định tiếp nhận nhiệm vụ mười vạn lượng hoàng kim sao?”
“Ta vốn không hứng thú từ đầu, ta chỉ muốn biết kẻ muốn giết ta là một người như thế nào, giờ ta đã đoán được đại khái rồi. Ta không muốn biến thành công cụ cho các ngươi lợi dụng, không muốn bị người ta tính kế, giống như hôm nay vậy, trò chơi này của ngươi đem dùng với người khác ấy, ta không muốn chơi! Cáo từ!” Lãnh Nghệ nói xong là xoay người đi ngay:
Bạch Hồng ngây người, nàng nghĩ rằng nắm chắc người này trong tay rồi, kể cả khi dao kề cổ, nàng vẫn tự tin, không ngờ thứ nàng nắm được là đám mây vô định.
Lãnh Nghệ lần này ôm rương vàng nhỏ đi thẳng về khách sạn mà không cần đi đường vòng, không sợ bất kỳ ai bám đuôi. Y chẳng tham lam, chẳng theo đuổi cuộc sống xa hoa, huống hồ mình chỉ là người bình thường thôi, không chơi được với thần tiên, nếu không chết càng nhanh.
Kẻ đáng chết đã chết, tiền thu được đã quá thừa để trả nợ, trang trải cuộc sống sắp tới, y không khỏi tưởng tượng ra khuôn mặt của Trác Xảo Nương sẽ thế nào khi nhìn thấy mình mang nhiều tiền về hơn thế.
Điều Lãnh Nghệ muốn lúc này chỉ đơn giản vậy mà thôi, mười vạn lượng vàng à, đi gặp quỷ đi.
Tất nhiên không thể cứ thế mà đưa tiền cho nàng được, phải có cái cớ hợp lý nữa, nếu không khiến tiểu cô nương đó sợ hãi chứ không phải là vui mừng.
Lãnh Nghệ về khách sạn, không ai nhận ra cả, thay đồ hóa trang rồi đi ngủ như bình thường. Tiếp đó mấy ngày, y ở lại Ba Châu, không cải trang nữa, đem đúng diện mạo Lãnh Nghệ đi khắp nơi, mời gọi đám sát thủ ra tay. Tuy y đánh giá khả năng này tương đối thấp, nhưng vẫn phải thử xem, không thể đem đám họa hại này về huyện Âm Lăng được.
Kết quả không có gì xảy ra, biến thành chuyến dạo phố bình thường, quan sát nhân tình thế thái.
Lúc này Tết cơ bản đã hết, dù nhiều hoạt động sẽ còn kéo dài qua Nguyên Tiêu tới hết tháng Giêng, nhưng đó là với người có tiền có của ăn của đề kìa. Còn với đại đa số người thường quanh năm lo toan cuộc sống thì quần áo mới đã cất đi, pháo không đốt nữa, các cửa hiệu mở ra ngày một nhiều. Và quan trọng nhất, dù là người sống ở trong thành, chẳng có lấy một mảnh ruộng, đề tài xuân canh cũng được nhắc tới nhiều hơn.
Nông nghiệp là đại sự quốc gia, có tác động tới mọi mặt cuộc sống con người.