Phần 189: Không phải chủ ý hay
Trong gian phòng ở hậu viện tửu điếm, Bạch Hồng đang khoanh chân nhắm mắt điều tức, đột nhiên cổ họng mát lạnh, sau đó giọng nói quen thuộc truyền vào tai: “Vì sao phái người giết ta?”
Bạch Hồng vẫn thở đều đặn, mắt chẳng mở ra: “Ngươi biết à?”
“Hừ, mặc dù ta thay cả y phục lẫn mặt nạ khác, nhưng đám sát thủ vẫn nhận ra ta ngay, như thế chỉ có thể là người của ngươi mà thôi.” Lãnh Nghệ di sát dao thêm một chút: ” Vì sao? Nói!”
Giọng Bạch Hồng lần đầu tiên mới có chút cảm xúc: “Lãnh tri huyện, ngươi hỏi thế chẳng phải thừa thãi sao, ta vốn tới để giết ngươi mà!”
Lãnh Nghệ thoáng sững sờ, nhưng y khôi phục cũng nhanh: “Sao ngươi biết?”
“Ngày hôm đó ở thôn Biển Thạch, bọn ta đã giám sát rất kỹ, trong tiểu viện đó chỉ có Lãnh tri huyện, ba tên hộ vệ. Vậy mà khi Lãnh tri huyện chạy vào phòng tối, ngươi liền xuất hiện, ta vốn hoài nghi rồi. Cho nên mới mời ngươi tham gia tổ chức, giao cho ngươi nhiệm vụ ám sát Đồ bang chủ.” Bạch Hồng vẫn giống như trước, hắn luôn thẳng thắn, không phải không biết nói dối, mà hắn kiêu ngạo tới mức không thèm nói dối: ” Sau đó ta theo dõi khách sạn Âm Lăng, nhìn thấy ngươi từ khách sạn đi ra, ta lập tức lẻn vào phòng, quả nhiên không thấy Lãnh tri huyện đâu. Vì thế ta liền chắc chắn ngươi chính là Lãnh tri huyện, thật không ngờ một người đọc sách thánh hiền lại còn là cao thủ võ công.”
Bảo sao hôm đó Lãnh Nghệ cứ có cảm giác tên này mời mình gia nhập tổ chức quá tùy tiện, điều kiện đưa ra quá ưu ái, cứ tưởng hắn chỉ muốn tìm một người võ công cao bán mạng thôi, ngờ đâu hắn có tính toán sâu như vậy: “Ngươi nói vì ta mà sẵn sàng bồi thường gấp đôi, bỏ qua cho Lãnh tri huyện cơ mà, ta cũng đã gia nhập tổ chức, đã hoàn thành nhiệm vụ, vì sao ngươi lại nuốt lời?”
Bạch Hồng có chút xấu hổ: “Xin lỗi, chủ sự không đồng ý giải trừ nhiệm vụ, mà ta không thể đắc tội với người đó, ta chỉ đành giết ngươi.”
“Chủ sự là ai?”
“Ngươi biết mà, ta không thể nói.”
Lãnh Nghệ gằn giọng: “Không nói ta giết ngươi.”
Bạch Hồng từ đầu tới cuối chưa mở mắt, nhịp thở không chút biến động: “Giết đi!”
“Ngươi nghĩ ta không dám sao?”
“Không phải ngươi không dám, mà là ngươi không muốn.”
“Vì sao?”
“Ngươi biết ta cũng không muốn giết ngươi mà, nếu không ta đã tự ra tay, trong tình huống ngươi đã bại lộ thân phận, ta lại ra tay bất ngờ, ngươi chỉ có đường chết.” Bạch Hồng thản nhiên nói: ” Còn ngươi thực sự muốn giết ta thì ngươi đâm nhát dao kia, sau đó mới tra hỏi ta lấy thông tin.”
Một tên biến thái cuồng vọng, nhưng cực kỳ thông minh, bị đối phương nhìn thấu, Lãnh Nghệ bực bội hỏi: “Rốt cuộc ngươi đang toan tính cái gì?”
“Không tính toán gì cả, ta phải để chủ sự thấy đã toàn lực giết ngươi, toàn lực hoàn thành nhiệm vụ. Ta nói rồi, ta không chọc được người đó.” Bạch Hồng bình thản đáp:
Lãnh Nghệ lại có kích động muốn tra hỏi người đó là ai, song với tính cách của tên này, hắn không muốn thì chẳng ép được. Ít nhất Lãnh Nghệ chưa ép được: “Còn ai biết ta là Lãnh tri huyện không?”
“Không, bọn họ chỉ biết Lãnh tri huyện được một cao thủ thần bí bảo vệ, ta phái tám người đi giết Lãnh tri huyện, đáng tiếc, vì võ công ngươi quá cao nên người của ta gần như chết sạch, cả ta ra tay cũng bị ngươi đánh bị thương phải rút lui…”
“Giờ ngươi định làm thế nào?”
“Ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi đang khống chế ta mà.” Bạch Hồng vặn lại:
Lãnh Nghệ rất do dự, tên này là thứ tai họa, không thể đánh cược vào nhân phẩm của hắn.
“Lựa chọn tốt nhất của ngươi bây giờ là giết chết ta, loại bỏ kẻ địch mạnh nhất.” Bạch Hồng nói như thể đang xúi Lãnh Nghệ đi giết ai đó chẳng liên quan gì tới hắn vậy:
“Chủ ý hay lắm.” Lãnh Nghệ hừ một tiếng: ” Có điều trước khi giết ngươi, ta phải xem ngươi rốt cuộc là ai.”
“Ồ, chuyện này không phải chủ ý hay đâu, ngươi nên giết ta nhanh đi, nếu không ngươi không ra tay được đâu.” Bạch Hồng không tán đồng:
“Thế à?” Lãnh Nghệ cười nhạt, cầm mặt nạ của hắn kéo ra, thoáng cái sững sờ:
Ai mà ngờ được xuất hiện trước mắt là khuôn mặt kiềm diễm tuyệt luân, mái tóc đen mượt xõa xuống hai vai, làm nổi bật chiếc cổ trắng ngọc ngà. Dung mạo thật của “hắn” vừa xuất hiện, khí chất toàn thân cũng thay đổi, từ đầu tới chân từng tấc da tấc thịt đều tràn trề mị lực dụ người, nhưng lại thanh lệ thoát tục như một đóa sen trắng mọc trong bùn. Lúc này bốn chữ “khuynh quốc khuynh thành” không đủ để hình dung sắc đẹp đó.
Cả gian phòng như sáng lên, tựa bức tượng phật ngọc rực rỡ.
Lãnh Nghệ thoáng thất thần, chỉ tích tắc thôi, dưới lưỡi dao không còn thấy Bạch Hồng nữa, lập tức nhảy ngược ra sau kéo giãn khoảng cách, như chạm phải điện.
Ngẩng đầu nhìn lại, Bạch Hồng đứng đó, hai tay chắp sau lưng, áo trắng như tuyết, dôi mắt long lanh như sao trời nhìn y, cánh môi hồng nhuận mang theo nụ cười giễu cợt: “Ta nói rồi, đó không phải chủ ý hay đâu.”
Cho Lãnh Nghệ suy đoán trăm nghìn lần nữa thì y cũng chẳng đoán ra khả năng này, giọng thảng thốt tới lạc đi: “Ngươi, ngươi là nữ nhân à?”
“Đúng!” Bạch Hồng khôi phục giọng nữ trong trẻo: ” Trước đó ta biết ngươi là Lãnh tri huyện mà không tập kích ngươi, ngươi khống chế ta lại không giết ta, vậy là hòa nhé.”
Có kiểu người thế nữa, tên điên… À, nữ nhân điên này, Lãnh Nghệ thấy tiếp không nổi, bảo sao sát thù gì mà toàn mặc đồ trắng chướng mắt chẳng hề phù hợp, còn biệt hiệu Bạch Hồng, đặt cho mình cái tên Hắc Hồng… Giờ nghĩ lại, đúng là có manh mối trước rồi.
Bạch Hồng rút thanh trường kiếm bên hông ra, khuôn mặt thoáng chốc cũng lạnh như băng giá: “Xin lỗi, nhiệm vụ này ta phải hoàn thành, không giết ngươi không được.”
Dè đâu Lãnh Nghệ lại gài trùy thủ vào giày, chẳng nói một lời, đi luôn.
“Đứng lại, ngươi làm gì thế?” Bạch Hồng quát lanh lảnh:
Lãnh Nghệ từ chấn động hồi tỉnh trạng thái, bĩu môi: “Trước kia ngươi có bao nhiêu cơ hội giết ta lại không ra tay, bây giờ mặt đối mặt, biết giết không nổi ta còn vờ vịt cái gì, nhàm chán.”
Bạch Hồng hạ kiếm xuống: “Thế còn muốn nhận nửa số tiền còn lại không?”
“Hả, trở mặt rồi vẫn trả tiền à?” Lãnh Nghệ lần nữa ngạc nhiên:
“Đương nhiên ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ mà, ta không phải kẻ nuốt lời.”