Phần 187: Lại bị tập kích
Liêu tri phủ suốt từ năm mới tới giờ gặp hết chuyện nọ tới chuyện kia, lửa giận kích phát: “Bản phủ đã hạ lệnh bắt toàn bộ hộ vệ xung quanh Đồ bang chủ, nghiêm hình thẩm vấn, thế nào cũng có kẻ phải khai ra.”
“Đúng quá ạ.” Ông ta nói câu nào là Lãnh Nghệ gật câu đó, còn tích cực hiến kế: ” Lần trước thuyền bang phát sinh đại án kinh thiên, vậy mà bang chủ lại không hay biết gì, chuyện này khó làm người ta phục được. Ti chức không giấu đại nhân, trong lòng ti chức cũng không thoải mái. Chuyện này xảy ra rất đúng lúc, đại nhân có thể viết trên công văn báo lên trên, đang điều tra thì Đồ bang chủ đột nhiên bị ám sát, hoài nghi là thân nhân người bị hại thuê sảt thủ làm. Như vậy là thích hợp nhất, sẽ không ai hoài nghi đại nhân bao che nữa.”
Liêu tri phủ ngày hôm nay mới Lãnh Nghệ tới đây kỳ thực là mượn tay y phá án, tìm ra tên sát thủ ẩn trong đám hộ vệ kia. Bởi trong sự kiện này, y gặp ấm ức không nhỏ, nên cần vỗ về một phen trước. Không ngờ thu hoạch ngoài ý muốn, ý này của Lãnh Nghệ còn hay hơn nữa, khuôn mặt đang ủ ê chuyển mừng: “Đúng thế, bang chủ thuyền bang có tham dự cướp thuyền bắt cóc hay không thì không biết, tốt… Ha ha, ngươi đâu, bày tiệc, ta muốn khoản đãi Lãnh đại nhân, không say không về…”
Lãnh Nghệ miệng co giật, thôi xong, vác đá đập chân mình rồi, y tới giờ nhìn thấy thịt vẫn còn ám ảnh.
Ngày hôm đó Lãnh Nghệ ở nhà tri phủ, ăn lấy ít cơm lót dạ sau đó liên tục nốc rượu, chuốc cho bản thân say khướt ngã lăn quay khiến đám Doãn Thứu phải cõng về, gần như không đụng tới một miếng thịt.
Được đưa trở về phòng ở khách sạn Âm Lăng, Lãnh Nghệ say như chết đột nhiên mở mắt ra, nhanh nhẹn thay y phục, đeo mặt nạ vào, lần nữa đường hoàng rời khách sạn. Mục tiêu đương nhiên là nửa số tiền còn lại rồi.
Vì sao y không say à? Quá đơn giản mà, y phục người xưa thùng thình như thế, nhất là ống tay áo, địa vị càng cao, ống tay áo càng rộng, y mặc quan phục muốn ăn gian quá dễ dàng, nâng chén lên đổ vào đó là xong, mỗi tội áo ướt cũng khó chịu lắm.
Không ngờ Lãnh Nghệ đi được không xa thì phát hiện có một cái đuôi, là một hắc y nhân.
Lãnh Nghệ cứ bình thản bước đi như đang ngắm cảnh đường phố rộn ràng ngày Tết, thong dong chậm rãi, thi thoảng đứng lại xem trước cửa nhà ai đó có biểu diễn tạp kỹ. Đến khi đi qua một con ngõ, y thình lình lách người nấp vào góc tối, đợi người kia truy đuổi theo, thình lình thò chân ra, gạt tên đó ngã nhào. Nhanh như chớp rút dao xông tới, kề cổ hắn: “Ngươi là ai, vì sao theo dõi ta?”
Đúng lúc này cảm giác có một luồng kình phong ập tới, biết không hay, xoay người lăn trên mặt đất, một thanh đơn đao chém sượt qua người. Kẻ tập kích một chiêu bất thành, người xoay như lốc xoáy chém liền mấy đao, Lãnh Nghệ cấp tốc né tránh.
Tên bị ngã trên mặt đất cũng nhổm dậy, rút đao chém vào lưng y.
Trúng chiêu, tên kia chưa kịp mừng rỡ thì tay tê rần, chém vào lưng Lãnh Nghệ mà không khác gì chém vào đá, nhất thời sững người. Chỉ một tích tắc đó thôi, Lãnh Nghệ chỉ cố tình lộ sơ hở dụ địch, giờ thuần thục chiêu dụ địch này lắm rồi, cơ hội tốt làm sao bỏ qua, hàn quang lóe lên, cắt đứt động mạch ở tay và chân hắn, máu tuôn như suối.
Keng, đao rơi xuống đất.
Tên còn lại chém đại đao tới đầu Lãnh Nghệ, đột nhiên không thấy y đâu nữa, trước mặt mình đã tối sầm, té ra Lãnh Nghệ đã nào hằn vào lòng mình, gần như dán sát mặt, thu đao về ngăn cản nhưng sao kịp. Ngắn một tấc là hiểm một tấc, đã bị Lãnh Nghệ áp sát là xong rồi, dao nhọn đã kề sát cổ.
Lãnh Nghệ dùng âm thanh khàn khàn phát ra từ cổ họng hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Không ngờ tên đó cười nhạt: “Ta mà chết thì ngươi cũng chết thôi, giỏi thì giết ta…”
Xoẹt, lời chưa dứt Lãnh Nghệ đã cắt đứt yết hậu của hắn, đẩy xác sang bên.
Tên còn lại nằm trên mặt đất, máu ở đùi ở tay tuôn xối xả, hắn lại chỉ còn một tay, không bịt không nổi, bịt bên này thì bên kia chảy, cảm giác được sinh mệnh của mình đang trôi đi nhanh chóng theo dòng máu đó. Lại nhìn Lãnh Nghệ ra tay máu lạnh như vậy, ý chí phản kháng mất sạch, còn chưa đợi Lãnh Nghệ tới tra hỏi mình đã cầu khẩn: “Cứu ta, ta sẽ nói.”
“Nói!” Lãnh Nghệ cầm dao vẫn còn đang nhỏ máu kề cổ hắn, lời của y còn sắc lạnh hơn dao, một tay đặt lên huyết quản của hắn, giúp tốc dộ máu chảy chậm lại, tuy vậy biết rằng kẻ này chết chắc rồi, trừ khi thời đại này có cách truyền máu:
“Ta, ta là… Là…” Tên đó giọng càng ngày càng nhỏ:
Lãnh Nghệ nghiêng tai lắng nghe, nhưng không còn phát ra âm thanh nào nữa, đã quá muộn, hắn mất máu mà chết rồi.
Chùi dao và tay lên người hai cái xác chết, cứ bỏ mặc đấy trong ngõ tối, Lãnh Nghệ đi tiếp, rất nhanh y lại phát hiện có một cái đuôi bám theo… Sau đó là hai, ba, bốn… Không ngừng tăng lên, tới khi số đuôi lên tới sáu cái mới dừng lại.
Lãnh Nghệ không hiểu, y rõ ràng đang đeo mặt nạ, những kẻ này lý do gì nhắm vào mình? Không kịp nghĩ nhiều, nhìn thấy một cửa hiệu còn mở, là hiệu châu báu, lách người mà vào.
Hỏa kế đang quét dọn ngẩng đầu lên, cười nói: “Xin lỗi khách quan, cửa hiệu đã đóng cửa, á…”
Nhìn thấy máu tươi dính trên người Lãnh Nghệ, hẵn hoảng sợ lảo đảo lùi lại, va mạnh vào quầy.
“Năm mới vui vẻ.” Lãnh Nghệ ném cho hắn túi tiền vừa lấy được từ hai cái xác chết, một tay chống quầy nhảy qua, đi về cửa sau:
Sau cửa hiệu là căn phòng nhỏ, chưởng quầy đang hớn hở tính toán thu nhập trong ngày, đống bác trắng phau phau đặt trên bàn tròn. Trướng phòng thì cầm bút nhập sổ, đột nhiên nhìn thấy có người xông vào, lại còn dính máu trên người, tay trượt một cái thành vệt dài trên sổ. Chưởng quầy nhanh như cắt nhào người lên dùng toàn thân che đi đống bạc trên đó, không tiếc mạng.
“Năm mới vui vẻ, làm phiền rồi.” Lãnh Nghệ lại ném nốt túi bạc còn lại cho chưởng quầy, tiếp tục đi tới thấy một cái sân nhỏ, một tiểu lâu hai tầng, y đi lên tầng hai: