Phần 183: Tử vô đối chứng. (3)
“Đại nhân, suỵt!” Doãn Thứu đột nhiên xua tay cắt ngang lời Liêu tri phủ, lắng tai nghe một lúc, sau đó ông ta áp hẳn tai xuống sàn, mặt mừng rỡ: ” Dưới có người, ai đó đang ở dưới dùng vật cứng húc sàn…”
Ở phía dưới, Lãnh Nghệ và Thành Lạc Tiệp không ngừng dùng sức đẩy cửa lật kia, nhưng quá nặng, đẩy không được. Hết cách, đánh thay phiên nhau dùng xương đập vào cửa, hy vọng đám Doãn Thứu tra xét bên trên có thể nghe thấy.
Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng Doãn Thứu lúc này đứng ngay bên cạnh, thính giác hơn người nên nghe thấy rồi.
Liêu tri phủ mừng rỡ: “Đào ra! Đào ra cho ta!”
Doãn Thứu là người cẩn thận, nói ngay: “Hẳn phải có cơ quan mới mở được, không nên đào tùy tiện nếu không sẽ làm bị thương người phía dưới. Dù sao cũng tìm thấy người rồi, không cần vội nhất thời.”
Liêu tri phủ sực tỉnh, quát Đồ bang chủ: “Nói, cơ quan ở đâu, đứng ép bản phủ phải dùng tới trọng hình.”
Đồ bang chủ một mực kêu oan: “Tiểu nhân thực sự không biết… Liêu tri phủ, oan cho tiểu nhân, tiểu nhân mà biết, làm sao để thằng súc sinh làm cái chuyện thương thiên hại lý như thế.”
Doãn Thứu gằn giọng: “Đừng vờ vịt, đến ngay cả trong nhà có cơ quan có mật thất mà ngươi cũng không biết à? Được, để xem ngươi chịu được bao lâu dưới khốc hình của lục phiến môn ta.”
“Khoan!” Liêu tri phủ quát, rốt cuộc lấy uy của mình ra: ” Doãn bộ đầu, đây là địa bàn của bản phủ, xảy ra chuyện bản phủ gánh, có dùng hình cũng phải do bản phủ làm.”
Mãnh long còn khó áp địa đầu xà, Doãn Thứu tùy là bộ đầu kinh thành, thân phận địa vị chưa là gì so với Liêu tri phủ, Liêu tri phủ nể là thể diện của chuyển vận sứ, không phải họ. Không còn cách nào, Doãn Thứu quay sang tìm cơ quan.
Trước đó tìm kiếm không có mục đích tất nhiên là không hiệu quả, lần này Doãn Thứu chỉ tập trung vào phạm vi xung quanh nơi cuốn sách được phát hiện, không lâu sau quả nhiên phát hiện cơ quan. Mày mò một hồi mở ra được ngăn ngầm kia, nhưng trong đó lại trống không.
Còn đang thất vọng thì sàn đá dưới chân hẫng một cái, sàn nhà sụp xuống, Doãn Thứu đang tập trung toàn bộ tinh thần, thế nên ứng phó thần tốc vọt người nhảy lên. Ván sàn kia là một cái cửa lật, trượt xuống một cái liền quay về vị trí cũ. Doãn Thứu trong lúc rơi xuống nhanh tay tuốt kiếm đâm qua khe, không để nó khép hẳn lại.
Thành Lạc Tiệp ở dưới tay đang cầm khúc xương đập sàn đá một cách máy móc trong vô vọng, đột nhiên nó trượt xuống mừng rỡ hét lên: “Bọn ta ở dưới đây, cứu mạng.”
Doãn Thứu tức thì nghe thấy giọng nàng, câu đầu tiên là: “Đại lão gia đâu?”
“Đại lão gia ở bên cạnh ta, bọn ta trúng cơ quan rơi xuống đây, không bị thương. Bên trong có một phụ nhân và một đứa bé bị thuyền bang bắt cóc. Mau báo Liêu tri phủ bắt bang chủ thuyền bang, bọn chúng cướp thuyền buôn, giết rất nhiều người.” Thành Lạc Tiệp vận sức hét lớn, cố gắng truyền đạt nhiều thông tin nhất có thể, tránh bên trên không rõ tình hình, trúng độc thủ của thuyền bang:
“Ta đã phát hiện cuốn sổ, khống chế Đồ bang chủ rồi, đợi đó ta lấy thừng kéo mọi người lên.” Doãn Thứu nhẹ người, chỉ cần đại lão gia bình yên là đủ rồi:
Đồ bang chủ vội nói: “Phòng tạp hóa phía nam có thừng… Thằng súc sinh, không ngờ làm cơ quan độc ác như thế trong nhà, hại tri huyện lão gia rơi xuống, đúng là đáng chết, ta không tha nó.”
Dây thừng nhanh chóng được đua tới, cánh cửa cũng bị Doãn Thứu mày mò cơ quản mở ra lần nữa. Thừng thả xuống, không ngờ kéo lên đầu tiên là đứa bé, tiếp tới là một phụ nhân ăn mặc hoa lệ, người thứ ba mới là Lãnh Nghệ, cuối cùng là Thành Lạc Tiệp.
Khi đám Lãnh Nghệ lên tới nơi thì trong ngoài tiểu viện tử đã toàn bộ khoái nha môn, người thuyền bang bao vây xung quanh bị Liêu tri phủ yêu cầu buông vũ khí, bọn chúng không đi hẳn, lùi lại khỏi tầm nhìn, vẫn giám sát chặt chẽ.
Hai mẹ con kia là nhân chứng quan trọng lập tức được tháp tùng rời Đồ phủ về nhà môn bảo vệ, Lãnh Nghệ nhìn Đồ bang chủ bị trói nằm dưới đất thì cười nhạt: “Đồ bang chủ, đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm.”
Đồ bang chủ tỏ ra oan ức vô cùng: “Lãnh tri huyện, không phải do ta làm, ta bẩm bảo rõ với Liêu tri phủ rồi, ta không biết những chuyện này, hẳn do đệ đệ ta giấu diếm ta làm, xin hai vị đại lão gia minh xét.”
“Ngươi nói thế là xong sao, giấy không gói được lửa đâu, ta sẽ tra rõ ràng.” Lãnh Nghệ nghĩ tới đống thi thể phía dưới vừa sợ vừa giận, nếu giết người đã đành, e rằng không ít người còn sống khi ném xuống đó, họ trải qua điều gì trước khi chết, không thể tưởng tượng nổi, táng tận lương tâm đến thế là cùng:
Liêu tri phủ nói: “Bản phủ đã phái người đi bắt Đồ Nhị… Sao mãi chưa về?”
Đúng lúc này Ngụy Đô chạy về, từ xa nhìn thấy Lãnh Nghệ thì mừng rỡ, song có chuyện cần bẩm báo hơn: “Đồ Nhị chết rồi.”
“Chết!?” Liêu tri phủ và Lãnh Nghệ cùng thất kinh: ” Sao lại chết?”
“Treo cổ chết.” Ngụy Đô bẩm báo: ” Bọn thuộc hạ tới chỗ ở của hắn không thấy người đâu, tìm kiếm khắp nơi, kết quả phát hiện hắn đã treo cổ ở góc hậu hoa viên. Đồng thời còn phát hiện phó bang chủ Hà Hiền cũng treo cổ ở cây khác, phía dưới có di thư.”
Liêu tri phủ mở thư ra xem, là chữ của Đồ Nhị, trong đó nhận chuyện cướp thuyền giết người do hắn và Hà Hiền làm, cả căn hầm cũng do hắn phái người đào, người trong hầm do hắn bắt cóc, nhốt vào đó cho chết đói, đại ca hắn không hề biết. Hắn tự biết mình phạm trọng tội không thể tha thứ, ai làm người đấy chịu, nên treo cổ tự sát.
Đồ bang chủ nằm dưới đất khóc ròng chửi mắng đệ đệ của mình.
Mặc dù có di thư, Liêu tri phủ không vì thế mà hoàn toàn tin, lệnh bộ khoái bắt Đồ bang chủ mang về đại lao nha môn giam giữ.
Đồ bang chủ được đưa đi, trạch viện lớn tức thì đại loạn tiếng khóc rầm rĩ thấu trời, tuy bang chúng thuyền bang rất đông, không ai dám gây khó dễ cho quan phủ ngay trong thành. Nói thật thuyền bang lúc này chưa tan rã là may rồi, chuyện này tin rằng sẽ nhanh chóng lan truyền, tới khi đó kẻ thù thuyền bang lại chẳng vội vàng ném đá xuống giếng sao?