Phần 181: Tử vô đối chứng. (1)
Ánh lửa sáng lên, nhưng Thành Lạc Tiệp vừa nhìn một cái là nhắm tịt mắt lại, hét to: “Nghệ ca ca, chỗ này rốt cuộc là sao thế?”
“Chúng ta cứ tìm được lối ra đã rồi hẵng nói sau nhé.” Lãnh Nghệ cũng đang khống chế để mình không nôn ra, chuyện này hạn chế nhắc tới là tốt nhất:
“Thiếp giúp chàng.” Thành Lạc Tiệp thở hồng hộc, dù nàng vô cùng sợ hãi nhưng nàng không phải nữ tử yếu đuối, sau một hồi ổn định tâm lý kiên cường đứng dậy, tay run run chỉ: ” Thiếp tìm bên này huynh tìm bên kia.”
Lửa chẳng thể cháy lâu được, trên đống xương cốt có mấy cuốn sổ, một cuốn đã bị Lãnh Nghệ ném lên trên rồi, còn mấy cuốn này rơi xuống, thứ này quan hệ trọng đại, y cất vào lòng trước.
Hai người bắt đầu tìm kiếm trên tường, trần, khi tóc bị chết hết, lại kiếm đống tóc nữa để đốt.
Bốn mặt tường đều dùng từng tảng đát chất thành, rất chắc, không hề có lối ra. Trần hầm không được chặt chẽ như tường, có một chỗ khác chỗ còn lại, hai người cùng thử đẩy, không thấy có chút suy chuyển nào.
Tóc đã cháy hết, nhưng hai người không đốt thêm, lãng phí vô ích.
Thiếu phụ kia vốn trong lòng tràn ngập hy vọng, đến khi hai người Lãnh Nghệ trở về cùng lửa đang tắt dần, rơi vào tuyệt vọng.
Căn hầm nhanh chóng chìm vào bóng tối, đứa bé trong lòng mẹ yếu ớt nói: “Mẹ, con khát quá…”
Người mẹ hết cách chỉ biết ôm chặt con, dỗ dành: “Con nhịn thêm chút nữa, chút nữa thôi, ra ngoài rồi sẽ có…”
“Vậy bao giờ mới ra ngoài được?”
Người mẹ không trả lời, tiếp đó tiếng khóc khe khẽ truyền ra.
“Đừng lo, ta có người ở bên ngoài, bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra ta mất tích thôi.” Lãnh Nghệ trấn an, bọn họ hết cách rồi chỉ biết trông đợi vào đám Doãn Thứu, nhưng trên đó còn có đám người thuyền bang chưa bị lật mặt, Doãn Thứu trong tình trạng không có đề phòng, liệu có làm được gì không:
Không biết trước được!
Hôm nay Lãnh Nghệ và Thành Lạc Tiệp vốn dậy muộn rồi, dậy rồi lại chưa chịu rời nhau, mặt trời lên cao tới ba cây sào mà cửa phòng đóng im ỉm, không có chút động tĩnh nào.
Thế nên sau khi Lãnh Nghệ ném cuốn sổ kia ra không lâu thì Trịnh Nghiên cảnh giới bên ngoài cảm thấy không bình thường, tới gõ cửa gọi nhỏ: “Đại lão gia, Lạc Tiệp bộ đầu.”
Gọi hai lần không có phản ứng, Trịnh Nghiên không đắn đo dù chỉ một khắc, tay tuốt kiếm tay chưởng tung cửa nhảy vào.
Trong phòng giường chiếu bừa bộn, mặt đất một góc thảm vén lên, bàn ghế được di chuyển, không thấy người đâu cả.
Trịnh Nghiên nhìn nóc nhà, không thấy có dấu vết đột nhập, huýt sáo báo hiệu.
Doãn Thứu và Nguy Đô nghe thấy, rất nhanh tay lăm lăm vũ khí xông vào phòng: “Chuyện gì thế?”
“Đại lão gia và Lạc Tiệp bộ đầu đều không thấy đâu cả.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không biết, thuộc hạ không thấy hai người họ thức dậy liền tới gõ cửa, nhưng không thấy ai trả lời, xông vào phòng, liền không thấy ai.” Trịnh Nghiên hết sức lo lắng, hiển nhiên lập tức nghĩ tới đây là chuyện do phía đối đầu làm:
Doãn Thứu bình tĩnh hơn nhiều, ông ta kiểm tra dấu vết còn lại trong phòng, thấy thảm bị vén lên một góc cũng nghi ngờ, nhưng dùng chân dẫm thử mặt đất không phát hiện gì, vì cơ quan kia không khởi động bằng cách ấn xuống để hạn chế khả năng có người tình cờ dẫm vào, nên bọn họ không phát hiện ra gì cả. Ông ta bảo Ngụy Đô đi gọi Đồ bang chủ tới.
Một lúc sau Đồ bang chủ cùng mười mấy tên hộ vệ tới nơi, vừa nhìn tấm thảm bị vén lên là ông ta biết ngay chuyện gì xảy ra, vờ vịt nhìn ngó một hồi rồi hỏi: “Hay là Lãnh tri huyện ra ngoài đi dạo.”
“Không thể nào.” Doãn Thứu phủ định ngay: ” Bọn ta cảnh giới ở ngoài, không thể không biết, huống hồ đại lão gia đi đâu cũng sẽ nói với bọn ta.”
“Biết đâu bọn họ muốn đi riêng với nhau cho nên không nói cho các vị, lặng lẽ đi ra ngoài. Hay chúng ta tìm kiếm trong phủ trước. Hoa viên nhà ta rất rộng, lại có nhiều cảnh đẹp để ngắm, Lãnh tri huyện phong lưu tài tuấn, Thành bộ đầu lại xinh đẹp đoan trang… Ha ha ha…” Đồ bang chủ nói nửa chừng, hàm ý mọi người đều hiểu:
Doán Thứu không tin khả năng này, nhưng nhất thời không có cách nào đành nhờ Đồ bang chủ cho người tìm kiếm.
Kết quả dù Đồ bang chủ vô cùng nhiệt tình, huy động cả phó tòng tỳ nữ cùng tham gia tìm kiếm, nhưng gần như lục tung từng ngóc ngách rồi mà tìm cả buổi sáng không có kết quả. Doãn Thứu liền báo cho Liêu tri phủ.
Liêu tri phủ vừa được nửa buổi sáng an nhàn, đang tiếp khách tới viếng thăm thì nghe thấy Lanh Nghệ mất tích thì kệ đang là Tết, cho người gọi đám nha dịch đông đảo kéo tới Đồ phủ.
Tới Đồ phủ, Liêu tri phủ gọi Đồ bang chủ sang bên, sắc mặt nghiêm trọng: “Đồ bang chủ, có một chuyện ngươi có lẽ chưa biết, vị Lãnh tri huyện này thân phận đặc thù, giờ y mất tích trong phủ của ngươi. Đừng nói tới ngươi, mà ngay cả ta cũng không thoát liên quan đâu.”
Đồ bang chủ mặt mày khổ sở: “Tiểu nhân cũng đâu muốn thế, đang yên đang lành sao lại mất tích chứ? Tiểu nhân cũng đã phái người tìm kiếm toàn bộ trạch viện rồi.”
Liêu tri phủ sai đám nha dịch tìm kiếm lần nữa vô ích, không còn cách nào khác, huy động thêm người, mở rộng phạm vi tìm kiếm khắp toàn thành.
Tìm tới tận khi trời tối mà vẫn không thấy tin tức gì, Liêu tri phủ sợ tới ba hồn bảy vía bay mất một nửa rồi.
Tìm khắp nơi không thấy, Doãn Thứu đem toàn bộ chú ý tập trung lại căn phòng, cả ngày Trịnh Nghiên đứng canh không cho ai vào.
Doãn Thứu tìm kiếm nửa ngày trời không có manh mối, áo ngoài của Lãnh Nghệ và Thành Lạc Tiệp cởi ra còn treo trên giá, sao có thể ra ngoài dạo chơi được. Cũng không có dấu vết chiến đấu đột nhập, tất nhiên thôi, nếu có bọn họ cảnh giới ở ngoài đã nghe thấy rồi, điều quái dị chắc chắn ở căn phòng này.
Tìm mãi không có manh mối gì, rốt cuộc Doãn Thứu để ý tới cuốn sổ rơi ở góc tường, ông ta thấy nó từ lâu rồi, nhưng không để ý, chỉ nghĩ khi vận chuyển bàn thì sách trên bàn rơi xuống thôi. Đây là thư phòng mà, thứ ít thiếu nhất là sách, một hai cuốn sách rơi thôi, ai mà để ý.
Nếu là người đọc sách có lẽ nhặt lên, xem lướt qua là sách gì, nhưng ông ta dù biết chữ lại chẳng hứng thú với sách vở, đến khi chán nản cầm cuốn sách tùy ý lật xem mới biến sắc…