Phần 173: Đồ phủ hỗn loạn
Vì phản ứng của Lãnh Nghệ rất yếu ớt, không tán đồng cũng không ra từ chối, có lẽ nam nhân nào rơi vào tình huống đó cũng vậy thôi nên bị dễ dàng bị Thành Lạc Tiệp kéo đi theo hành lang, tới được sau sương phòng.
Nơi này trồng ngô đồng, chuối, nhưng có một khoảng trống nhỏ, tuyết trên mặt đất được vun thành đống, mặt đắt được người ta lấy đất nén bằng, chưa mọc cỏ.
Thành Lạc Tiệp nhiệt tình như lửa ôm lấy y kéo xuống đất, Lãnh Nghệ ôm nàng xoay một vòng, để nàng nằm trên, nàng ghé vào tai y thủ thỉ: “Dưới đất lạnh lắm, để muội nằm dưới.”
“Vì dưới đất lạnh nên để ta nằm dưới.” Lãnh Nghệ đang trong tình thế khó xử, thực sự là y không địch làm chuyện đó ở chỗ bờ bụi này, nhưng bảo từ chối nàng thì không làm nổi:
“Hi hi, không ngờ con mọt sách như huynh cũng rất khéo miệng…” Thành Lạc Tiệp vừa nói tới đó thì ngưng bặt, vì nàng loáng thoáng nghe thấy cái gì đó, tức thì cảnh giác đặt tay lên miệng Lãnh Nghệ, bảo y im lặng:
“Này, ngươi làm gì thế?”
Trong sương phòng gần đó có tiếng lật phật, sau đó có tiếng người vang lên, đó là giọng nha hoàn cao cao trong hai nha hoàn được phái tới hầu hạ Lãnh Nghệ, âm thanh từ sau cửa sổ truyền ra.
Tiếp đó là là giọng nha hoàn thấp trả lời: “Ta không thích ngủ trên đệm trải giường của người khác, nhất là nam nhân, cho nên ta muốn lật đệm lại.”
“Ta cũng không thích, nhưng không thích thì làm gì được. Vị tri huyện đó chỉ ở đây vài ngày thôi, chúng ta chẳng phải hầu hạ ngài ấy thời gian dài, không cần mang chăn đệm theo. Đành dùng của bọn Ma Kiểm, dù sao cũng là người trong phủ cả, làm sao đâu.”
“Sao lại không, tên Thổ Oa kia và phu nhân nói không chừng từng ở đây…”
Nha hoàn cao rối rít xuỵt một tiếng: “Đừng nói lung tung.”
“Gì mà nói lung tung chứ, dù có người trong phủ nghe thấy cũng chẳng ai ngạc nhiên, trừ lão gia không biết ra, có ai không biết phu nhân là loại mời ong dẫn bướm, nam phó tuấn tú đều bị ả… Ưm…” Nha hoàn thấp ú ớ, chắc là bị bịt mồm rồi:
Ngoài cửa sổ Lãnh Nghệ và Thành Lạc Tiệp thất kinh, không ngờ còn có chuyện này, vị phu nhân kia trông xinh đẹp đoan trang vậy cơ mà.
Nha hoàn cao dù bịt mồm đồng bạn, song cũng không nén được tò mò: “Mà này Thổ Oa đâu có tuấn tú nhỉ, sao phu nhân lại thích hắn?”
“Chẳng biết nữa trông hắn ngốc hắn ngốc ngốc chất phác dễ sai bảo, lại cao lớn, phu nhân có lẽ thích loại đó, ta thấy mắt phu nhân nhìn Thổ Oa ám muội lắm.” Nha hoàn thấp hạ giọng thấp hơn: ” Có một lần ta ngửi thấy trên áo trong của Thổ Oa có mùi son phấn của phu nhân, chỉ phu nhân mới có loại mùi này. Vì nghe nói đó là thứ son phấn lão gia mua tử thương cổ Tây Dương đấy.”
“Sao ngươi ngửi được mùi áo trong của hắn, cái đồ lẳng lơ, không phải ngươi lén lút dụ dỗ Thổ Oa chứ?”
“Phì miệng chó không mọc được ngà voi, ta giúp hắn giặt y phục nên ngửi được.”
Nha hoàn cao cũng hứng thú lên rồi: “Ngươi không nói ta cũng không dám nói, thực ra có một lần ta thấy phu nhân và Thổ Oa đi ra sau giả sơn, lúc đó Thổ Oa ôm eo kéo vào lòng, rồi còn hôn môi hay sao ấy. Ta sợ đụng phải họ làm chuyện gì đó nên không dám đi tới, nhưng mà đợi mãi, đợi mãi không thấy họ đi ra đấy.”
“Oa, vậy là thật đấy à?” Nha hoàn thấp thốt lên hơi to:
“Thì ra người chẳng biết gì cả, vậy mà nói như thật ấy, làm ta tưởng ngươi biết chứ?”
“Ai bảo ta không biết, ta từng thấy Tiểu Bình và Thổ Oa hôn môi nhau đấy, lại còn để hắn sờ soạng khắp người, còn kêu nghe phát khiếp. Không phải có câu gì gì mà thượng bất chính, hạ làm sao đó à? Ả Tiểu Bình đó lẳng lơ tùy tiện như vậy, phu nhân đường hoàng tử tế mới là lạ.”
“Ta nghĩ Nhị gia chắc là cũng biết phu nhân là loại nữ nhân gì, cho nên phu nhân tới quyến rũ, Nhị gia không thèm để ý.”
Hai nha hoàn này càng nói càng hăng bắt đầu không giữ giới hạn nữ rồi.
Nha hoàn thấp tỏ ra trải đời: “Ngươi không biết rồi, không phải Nhị gia không thèm để ý, mà là không dám thôi. Nhị gia sợ lão gia như thế, nên dù phu nhân trêu ghẹo thế nào cũng không dám, đợi một ngày lão gia nằm xuống xem. Nhị gia sẽ lôi phu nhân lên giường vội ấy chứ.”
“Ngươi nói cũng phải, Nhị gia bây giờ chỉ một lòng lấy lòng lão gia, sao dám nhòm ngó tẩu tử, tối đa ăn vụng bên ngoài. Hi hi, thực ra trông Nhị gia cũng rất được, đối xử với mọi người lại tốt nữa.”
“Không phải ngươi muốn quyến rũ Nhị gia đó chứ, nhìn bộ dạng lả lơi của ngươi, ta nghi lắm.”
Nha hoàn cao đanh đá: “Làm như ngươi không muốn ấy, ta đương nhiên là muốn leo cành cao rồi, ai mà chả muốn? Chỉ là Nhị gia thà tìm nữ nhân thanh lâu chứ không đụng vào nha hoàn chúng ta.”
“Chứ sao, lão gia muốn Nhị gia chuyên tâm đọc sách, nếu tìm nha hoàn trong phủ bị lão gia phát hiện là xong đời, không chỉ Nhị gia, nha hoàn nào dám quyến rũ Nhị gia thì kết cục càng thảm, ngươi đừng làm bậy đó.”
“Hừm mất hứng… trải chăn xong rồi, ngủ thôi.”
Đợi một lúc không thấy hai nha hoàn đó nói thêm gì nữa, Lãnh Nghệ chọc chọc Thành Lạc Tiệp, chỉ chỉ tay về phòng, ý bảo về thôi.
Thành Lạc Tiệp gật đầu, hai người cẩn thận đứng dậy không để phát ra tiếng động, rón chân về thư phòng, đóng cửa lại rồi thở hắt ra, điều bọn họ vừa nghe thấy thật không thể tin nổi.
Cửa vừa đóng lại, Thành Lạc Tiệp không nhịn được: “Không ngờ, thật không ngờ, cái Đồ phủ này loạn thật đấy, phu nhân vụng trộm với nam phó, nha hoàn thì muốn quyến rũ chủ nhân, sao lại có chỗ thế này?”
Lãnh Nghệ ngồi xuống mép giường, trầm tư một lúc đột nhiên nói: “Ta muốn đi xem thi thể Đồ phu nhân.”
“Bây giờ á?”
“Ừ?”
Thành Lạc Tiệp giảu môi lên không vui: “Sao mỗi lần chúng ta thân mật lại bị phá rối chứ?”
Đúng là vậy nhỉ, Lãnh Nghệ cũng thấy bất ngờ lắm, đây đã là lần thứ ba rồi còn gì, nhưng mà nói thật, y cũng thở phào, không muốn phát sinh quan hệ đó với Thành Lạc Tiệp, y chưa hoàn toàn bị xã hội phong kiến vạn ác ăn mòn, chuyện đó có lẽ là sớm muộn thôi, ít nhất lúc này trong lòng y chỉ thừa nhận Xảo Nương: “Chúng ta còn nhiều thời gian mà.”
“Được rồi, nghe chàng.”
Hai người Lãnh Nghệ chỉnh lại y phục rời tiểu viện tử, Doãn Thứu lập tức bám theo. Tới gian phòng nhỏ đặt thi thể bên cạnh linh đường, nơi này đặt liền mấy chậu lửa, nhiệt độ khá cao, không khác gì bên ngoài.
Lãnh Nghệ tới bên thi thể, nâng cánh tay lên, hoạt động thử ngón cái, thấy mềm rồi thì mừng thầm. Cẩn thận gỡ từng ngón tay một, quả nhiên trong tay người chết có nắm một thứ màu vàng. Y liền lấy tờ giấy trắng, bọc lấy thứ đó chứ không cầm trực tiếp.
Mang thứ đó tới sát tận đèn lồng nhìn một lúc, mắt Lãnh Nghệ sáng lên, bảo với phó tòng gác ở cửa: “Đi gọi lão gia Nhị gia của các ngươi tới đây, mời cả tri phủ đại lão gia, nói là ta đã tìm ra hung thủ rồi. Còn nữa gọi cả nha hoàn Tiểu Bình, cùng ba nam phó Thổ Oa, Tiểu Thuận, Ma Kiểm với hai nha hòn hầu hạ ta nữa, gọi hết tới.”