Phần 172: Một nơi chưa tìm
Lãnh Nghệ từ khi tới nơi này, vụ án nào y cũng phá trong thời gian rất ngắn, vì người thời đó còn chưa có ý thức chống điều tra. Y thì lại được đào tạo chuyên nghiệp, cách biệt quá lớn, chẳng khác gì dân chuyên nghiệp chơi bóng với dân nghiệp dư, vậy mà lần này dân chuyên nghiệp bị gây khó dễ, ít nhiều đụng chạm tới kiêu hãnh của y:
Thành Lạc Tiệp được Lãnh Nghệ tán đồng thì càng hào hứng góp ý: “Vậy chúng ta nên mở rộng phạm vi điều tra tới toàn bộ nội trạch, thậm chí cả đám giang dương đại đạo từng xuất hiện ở Ba Châu.”
Lãnh Nghệ cũng không quá coi trọng khả năng này, nhưng vì nàng chịu khó động não giúp mình nên cũng gật đầu: “Phương hướng điều tra nên thay đổi, muội nói không sai.”
Thành Lạc Tiệp đắc ý: “Muội giúp huynh rồi đấy nhé, huynh nên cảm ơn muội thế nào đây?”
Thế mà cũng tính à? Lãnh Nghệ bật cười: “Thế muội muốn ta cảm ơn thế nào?”
Thành Lạc Tiệp kéo tay Lãnh Nghệ ôm chặt lấy, thủ thỉ: “Đương nhiên là làm việc chúng ta luôn muốn làm lại bị đám sát thủ cắt đứt.”
Với nữ nhân thời xưa, dù phóng khoáng tới mấy cũng chẳng thể nào đòi hỏi nam nhân chuyện này, nhất là với cô nương chưa thành thân. Trong khi Lãnh Nghệ lại là một thư sinh cổ hủ, Thành Lạc Tiệp chẳng lẽ không rõ hành vi của nàng có thể khiến y phản cảm, thậm chí có thể gây ra cái nhìn sai lệch về nàng, vậy mà nàng vẫn làm, vậy chỉ có thể giải thích là nàng vẫn muốn dùng mỹ nhân kế thực hiện kế hoạch của mình, bất chấp hậu quả.
Hành vi đó làm Lãnh Nghệ tâm trạng phức tạp, không khỏi nhớ tới câu nữ nhân càng xinh đẹp càng giỏi lửa người, rốt cuộc có thể tin nàng được mấy phần: “Thời gian qua bọn nàng đã lục tung nơi ở của ta, nàng hẳn biết, bên cạnh ta không có thứ muội tìm. Tiệp Nhi, nàng không cần dùng thân thể làm thử trao đổi, vì ta thực sự không có thứ đó. Điểm này ta đã nhắc nàng, bây giờ ta nhắc nàng lần nữa, ta không muốn sau này nàng mắng ta là kẻ lừa đảo.”
Thành Lạc Tiệp im lặng, hồi lâu mới bặm môi: “Còn một chỗ nữa chưa tìm.”
“Chỗ nào?”
“Cái rương màu đen nho nhỏ, rất kỳ quái, rất chắc chắn, bọn thiếp mở không ra.”
Lãnh Nghệ hiểu, nàng nói tới cái va li chứa súng bắn tỉa, vì thực hiện nhiệm vụ ám sát cho nên y mang theo, trên đường giao Doãn Thứu cầm, hiện đang đặt trong phòng ngủ của y: “Thứ bên trong không phải thứ bọn nàng muốn tìm đâu, ta dám chắc đấy.”
“Bọn thiếp chưa xem thì làm sao mà biết.”
“Được, có điều nếu như ta mở ra cho nàng xem rồi thì bọn nàng có thể rời khỏi ta rồi phải không?”
Thành Lạc Tiệp ngạc nhiên: “Liên quan gì sao?”
“Đương nhiên là có.” Lánh Nghệ thở dài: ” Ta tin thứ mà các nàng tìm, thứ mà đám người truy sát ta muốn, chính vì các nàng đi theo bảo hộ ta, cho nên chúng mới tin chắc thứ đó trong tay ta, chúng càng truy sát ta một cách quyết liệt. Bọn nàng rời đi rồi, chứng minh thứ đó không có trên người ta nữa, bọn chúng sẽ không truy sát ta, ta có thể sống cuộc đời bình an rồi.”
Thành Lạc Tiệp há hốc mồm, các nàng theo dõi Lãnh Nghệ thời gian dài sao không biết y nói đúng, khi họ bắt đầu xuất hiện quanh quẩn bên y, rắc tối y mới tăng vọt, áy náy nói: “Xin lỗi, gây cho chàng thêm phiền phức rồi. Có điều rời khỏi chàng hay không, không phải do bọn thiếp quyết, mà là hoàng hậu. Hơn nữa nếu bọn thiếp rời đi, sát thủ thừa cơ giết chàng, không phải sai lầm của bọn thiếp sao, đó sẽ là day đứt cả đời của thiếp.”
Đây chính là tình thế bế tắc hiện nay, Lãnh Nghệ quay sang nhìn Thành Lạc Tiếp, mỉm cười: “Cảm ơn nàng vì tất cả những điều đã làm cho ta, dù nàng có mục đích, ta vẫn cảm kích.”
Thành Lạc Tiệp dán người lên người y thủ thỉ: “Vậy có thể mở rương cho muội xem được chưa?”
Lãnh Nghệ có chút tò mò về vị hoàng hậu kia, sao có thể khiến nàng hết lòng vì nhiệm vụ như vậy, gật đầu: “Được rồi! Nàng gọi Doãn Thứu lại đây đi, chỉ cho hai người xem thôi.”
“Được!” Thành Lạc Tiệp lập tức buông Lãnh Nghệ ra, kích động đi gọi Doãn Thứu:
Lãnh Nghệ tới phòng ngủ của mình, phòng ngủ chính là hiện trường chính, trước khi phá án, y không muốn làm hỏng, nên ở trong thư phòng, ở đây chỉ có một cái giường, va li đặt ở phía dưới.
Doãn Thứu và Thành Lạc Tiệp tới rất nhanh, nhìn rương đầy cấp thiết và mong đợi. Lãnh Nghệ xoay mật mã, cạch, va li mở ra.
Lặng lẽ nằm bên trong chính là khẩu súng bắn tỉa 5. 8 mm mới nhất sản xuất trong nước, đương nhiên đã được tháo rời thành từng bộ phận.
Hai người kia làm sao biết đây là vũ khí ngàn năm sau, thậm chí chẳng biết nó là vũ khí, nhìn một cách kỳ quái, song không hỏi là cái gì, cũng không đụng vào. Chỉ Thành Lạc Tiệp cầm hai ông ngắm lên xem một lượt, cẩn thận đặt vào.
Doãn Thứu thì lại chú ý tới tấm lót bên trong rương.
Lãnh Nghệ cẩn thận lấy từng món ra, còn tháo cả tấm lót cho họ kiểm tra.
Hai người kia dùng tay sớ tấm lót, thậm chí không kiểm tra rương có ngăn kín không đã lộ ra vẻ thất vọng. Lãnh Nghệ cho họ xem là thông qua cách họ tìm kiếm xác định thứ kia là gì, xem ra đó là thứ khá lớn, lớn chừng ống ngắm, không có khả năng đặt trong ngăn kín, đó hẳn là thứ giống ống ngắm, quyển trục nào đó chăng?
Xem xong Doãn Thứu không nói gì chắp tay ra ngoài cảnh giới.
Lãnh Nghệ vừa cất va li đi, Thành Lạc Tiệp nắm tay y kéo đi, y ngạc nhiên: “Đi đâu?”
Thành Lạc Tiệp đỏ mặt: “Không phải huynh nói làm chuyện kia trên giường không thú vị, thích làm trên tuyết à? Chúng ta ra ngoài.”
Lãnh Nghệ ngớ người, trước đó y nói thế là vì dụ thích khách ra, bây giờ không có thích khách, không ngờ bị nàng hiểu lầm thành sở thích quái lạ rồi. Mà không hiểu làm sao, nàng nhất định làm chuyện đó với mình, gần như thành sự cố chấp của nàng.
Chưa đợi Lãnh Nghệ nghĩ ra cách giải thích, Thành Lạc Tiệp đã kéo y ra khỏi phòng, nói nhỏ: “Trịnh Nghiên đang ở sau phòng ngủ chính, chúng ta tìm chỗ khác, ừm, ra sau sương phòng đi.”