Phần 169: Đổ dầu vào lửa. (1)
Lời cuối cùng nói ra, Đồ bang chủ đã vươn thẳng tay, chộp thẳng bầu ngực Đới bang chủ, ả thất kinh quét kiếm phạt ngang, nào ngờ đó chỉ là hư chiêu, tay Đồ bang chủ đã thu lại kéo mạnh ra sau, làm đà tay trái, như chớp giật đánh về phía trước. Kiếm đi quá đà, muốn quay lại đã không kịp, Đới bang chủ chụp tay trái xuống giữ tay Đồ bang chủ, nhưng chưởng lực một bên có chuẩn bị đánh ra, một bên là gấp rút ứng phó, thực lực lại chênh lệch thì ích gì.
Uỳnh! Chưởng của Đồ bang chủ đánh thẳng vào ngực ả…
Đới bang chủ bị đánh bay ra, lăn mấy vòng trên mặt đất, kiếm rời tay.
Đám nữ nhân Trác Nữ Bang người lao tới chặn đường, người đỡ bang chủ.
Đồ bang chủ không tiến lên, sờ tay minh cười dâm đãng: “Cảm giác không tệ, bà nương ngươi qua tay không ít nam nhân mà ngực vẫn đàn hồi như thế.”
Phó bang chủ Hà Hiền cười phụ họa: “E sau một chưởng này của bang chủ thành bánh dẹt rồi, không đàn hồi nổi nữa.”
Đám bang chúng thuyền bang cười rộ lên thô bỉ, từ bốn xung quanh dồn ép nữ nhân Trác Nữ Bang vào giữa, mắt không kiêng dè nhìn vào vị trí mẫn cảm trên người họ, như nhìn dê đang trên thớt.
Bang chủ bị thương, sĩ khí Trác Nữ Bang suy giảm, nhân số lại kém đối phương, hôm nay e không thoát.
Đồ bang chủ đang chơi trò mèo vờn chuột thì một tên bang chúng đi vào, khom người nói: “Bẩm bang chủ, tri huyện Lãnh Nghệ cầu kiến.”
“Được, bảo y đợi, ta sẽ về ngay.” Trong lòng Đồ bang chủ lấy làm lạ, sao Lãnh Nghệ tìm mình nhanh thế, hay vụ án đã giải quyết được:
“Vâng.” Tên thuộc hạ đi ngay:
Có việc gấp, Đồ bang chủ không vờn địch nữa: “Bỏ binh khí xuống, ngoan ngoãn chịu trói, hay là để bọn ta ném từng đứa xuống nuôi Long Vương đây?”
Nhưng trò mèo vờn chuột vừa rồi phản tác dụng, Đới bang chủ biết buông vũ khí dù có sống thì cũng tệ hơn chết, áp chế thương thế hét lên: “Xông ra ngoài.”
Đám nữ nhân này cũng hiểu thân là nữ nhân rơi vào tay kẻ địch có hậu quả gì, khí thế đột nhiên tăng vọt, tất cả đồng lòng, tạo thành mũi kiếm sắc bén chọn một vị trí chọc thẳng đội hình bao vây của thuyền bang xông ra.
Người thuyền bang đâu ngờ con mồi đợi chết lại vùng vẫy dữ dội như thế, vội vàng rút binh khí chống đỡ. Vừa va chạm, người thuyền bang thất thế lùi lại, Hà Hiền vội huy động người nơi khác hợp vây, không ngờ Đồ bang chủ quát: “Dừng tay, tránh ra cho chúng đi.”
Hà Hiền cuống lên: “Bang chủ, thả hổ về rừng hậu họa vô cùng.”
“Thuyền bang chúng ta lại đi sợ một đám nữ nhân hay sao, kệ chúng đi.”
Bang chúng thuyền bang vội nhường đường, đám Trá Nữ Bang như thú dữ xổ lồng, mong chóng thoát đi.
Đợi đối phương đi cả rồi, Đồ bang chủ mới giải thích với Hà Hiền: “Tên Lãnh tri huyện kia quan chức tuy nhỏ, nhưng có bộ đầu lục phiến môn đi theo, lai lịch không nhỏ. Hiện y đang ở đây, không nên để y thấy chúng ta giết người, tránh lớn chuyện khó thu xếp. Với lại chúng liều mạng như thế, chúng ta cố bắt thế nào cũng tổn hại, được không bằng mất”
Hà Hiền gật đầu liên hồi: “Bang chủ suy nghĩ thật chu đáo, dù sao chúng trốn được mùng một chứ sao trốn được hôm rằm.”
“Chớ lơ là, qua lại với nữ nhân phải cẩn thận, dặn các huynh đệ sau này đề phòng chút.” Đồ bang chủ dặn dò:
“Vâng.” Hà Hiền lui ra, an bài người theo dõi Trá Nữ Bang:
Lúc này Lãnh Nghệ cùng mấy người Doãn Thứu đang đợi trong phòng khách, đột nhiên thấy đám nữ nhân cầm đao kiếm từ đại đường ào ào chạy về phía đại môn. Từ đại đường tới đại môn còn có cái sân rộng, mấy chục người thuyền bang đứng đó nhưng chỉ thủ thế chứ không ai ngăn cản, để đám nữ nhân đó rời đi.
Tiếp đó chẳng có chuyện gì xảy ra, không lâu sau Đồ bang chủ mặt như tắm gió xuân tháng ba, khác hẳn lần đầu gặp, nhiệt tình chắp tay: “Đại lão gia ra tới tận đại đường tìm ta, hẳn là vụ an có đột phá rồi, không biết kẽ giết phu nhân ta là ai?”
Lãnh Nghệ đặt chén trà uống dở xuống, không đáp mà hỏi: “Vừa rồi ta thấy một đám nữ nhân cầm đao kiếm chạy qua, không phải là có cường đạo gì đó chứ, thật ngang ngược.”
“Là người Trá Nữ Bang, hai bên phát sinh chút tranh cãi.”
“A, té ra là bọn chúng, ta nghe nói đám người này chuyên bắt cóc nữ nhân hài tử, cứ nghĩ chúng chỉ dám lén lút hoạt động, vậy mà dám hoành hành giữa thanh thiên bạch nhật thế này à, không sợ quan phủ sao?”
“Kẻ ác tất nhiên không sợ…” Đồ bang chủ trả lời ứng phó qua loa: ” Đại lão gia, có phải tới đây vì chuyện nương tử nhà ta, ngài tra ra ai là hung thủ chưa?”
“Đồ bang chủ, ta không tra được, vì có người không chịu hiệp trợ.”
“Ai?”
Lãnh Nghệ thong thả nói: “Lệnh đệ.”
“Nó à?” Đồ bang chủ ngạc nhiên: ” Nó làm sao?”
“Ta tìm hiểu được khi đó lệnh đệ không ở trong thư phòng đọc sách, nhưng không rõ đi đâu, hỏi mà hắn không nói.” Lãnh Nghệ bực tức nói:
Thành Lạc Tiệp câm nín, nàng không ngờ Lãnh Nghệ làm như thế, tự nhiên trong đầu tưởng tượng cảnh hai đứa bé đánh nhau, một đứa đánh không được chạy đi mách mẹ đứa kia. Thấy khóe miệng Doãn Thứu cũng đang co giật thì biết không chỉ nàng mới có cảm giác đó.
“Cái gì?” Đồ bang chủ mặt đanh lại: ” Hắn lại không ở trong phòng đọc sách à?”
“Đồ bang chủ, theo lời phó tòng trong nhà nói, khi đó chỉ lệnh đệ và nha hoàn Tiểu Bình và Lưu bà ở trong tiểu viện tử, giờ lệnh đệ không chịu nói ra lúc đó hắn đi đâu, cho nên ta chỉ có thể coi hắn là hiềm nghi giết tẩu tử. Hắn nói thích bắt thì cứ bắt. Ta hết cách, nói muốn đi tìm bang chủ, lệnh đệ lấy ngọc bội ra, muốn ta đừng đem chuyện không ở thư phòng nói với bang chủ… Đây, chính là cái ngọc bội này.” Lãnh Nghệ móc trong lòng ra cái ngọc bội của Đồ Nhị, đưa cho Đồ bang chủ:
Đồ bang chủ nhìn ngọc bội do chính mình tặng thì làm sao nghi ngờ gì được, tức tới lỗ mũi xì khói, đập thẳng xuống đất vỡ tan nát, quát quản gia: “Bắt cái thằng nhãi bùn nhão không trét được lên tường tới đây! Bắt tới đây.”
Quản gia sợ hãi chạy ngay.