Phần 166: Thúc thúc tẩu tẩu. (2)
Tới đây thì Lãnh Nghệ dám khẳng định không phải suy nghĩ u ám của người hiện đại tác quái, mà đôi thúc tẩu này chắc chắn có vấn đề, vì thế rất kiên trì với đề tài này: “Trên bàn của ngươi có đầy đủ văn phong tứ bảo, lại không có bất kỳ cuốn sách nào.”
Đồ Nhị không ngờ Lãnh Nghệ quan sát tỉ mỉ tới mức đó, quanh co: “Chắc là đám hạ nhân đã thu lại.”
“Không thể nào.” Lãnh Nghệ hỏi vặn: ” Phòng ngủ của ngươi bừa bộn như thế còn chẳng ai thu dọn, vì sao lại chỉ đi cất sách của ngươi?”
Đồ Nhị bị Lãnh Nghệ nhìn chằm chằm tới sởn hết da gà, luống ca luống cuống: “Chuyện, chuyện đó học sinh không biết, sau khi học sinh ngất xỉu liền được đưa tới đây, chuyện sau đó học sinh không biết gì cả, giờ đầu óc vẫn chưa rõ ràng lắm.”
Biểu hiện của kẻ này quá kém, quá khả nghi, Lãnh Nghệ sao bỏ qua cho hắn được, xoáy thẳng vào vấn đề cốt lõi nhất: “Quan hệ giữa ngươi và tẩu tử thế nào?”
“Đại lão gia hỏi thế là có ý gì?” Đồ Nhị thoáng đỏ mặt, giọng đôi phần cao lên:
Đây là biểu hiện của kẻ chột dạ, chuyện này cực kỳ xúc phạm, nếu hắn bị oan với tư cách là người đọc sách nên liều mạng với Lãnh Nghệ rồi, Lãnh Nghệ đang dồn ép liên tục thì đột nhiên lại nới lòng: “Không có ý gì cả, tẩu tử ngươi thường tới xem ngươi đọc sách phải không?”
Đồ Nhị liếm môi: “Không ạ.”
“Đủ rồi, đại ca ngươi chính miệng nói thế, ngay cả chuyện này ngươi cũng phủ nhận, ngươi nói xem ta liệu có hoài nghi có vấn đề trong đó không?”
“Vấn đề gì ạ? Cho dù tẩu tử thường đến thăm học sinh thì có vấn đề gì chứ? Có câu trưởng tẩu như mẹ, mẫu thân học sinh đã qua đời, tẩu tử thay thế mẫu thân quan tâm tới học sinh thì có làm sao?”
“Tẩu tử ngươi không giống mẫu thân, nàng rất trẻ, tuổi còn ít hơn ngươi.” Lãnh Nghệ bình thản nói:
“Ít tuổi hơn ta thì làm sao?” Đồ Nhị đứt bật dậy, trong bất giác cả cách xưng hô cũng thay đổi: ” Lãnh tri huyện, lời này của ngài quái lạ quá đó, tẩu tử trẻ hơn ta thì nhất định ta và tẩu ấy phải có quan hệ nào đó không thể nói ra sao?”
“Đừng kích động, có gì cứ thong thả mà nói.” Lãnh Nghệ cứ chợt cứng chợt mềm, lại chuyển sang nhẹ nhàng: ” Ta không hề nói ngươi và tẩu tử ngươi có quan hệ gì không thể nói ra.”
Đồ Nhị nghĩ lại thì đúng là như thế, thầm trách bản thân không đủ bình tĩnh, cầm chén trà đã lạnh lên uống sạch, chắp tay nói: “Xin lỗi đại lão gia, học sinh rất tôn trọng tẩu tử, cũng rất kỵ húy người ta nghi ngờ suy đoán, cho nên vừa rồi thất lễ, xin đại lão gia thứ tội.”
Không ngờ hắn vừa dịu xuống một chút, Lãnh Nghệ lại như cố tính khiêu khích: “Chuyện các ngươi làm khó tránh khỏi người ta nghi ngờ, cói lửa mới có khói chứ.”
Đồ Nhị tức thì nổi giận, trừng mắt nhìn Lãnh Nghệ, giọng đầy vẻ đe dọa: “Lãnh tri huyện, ta và tẩu tử rốt cuộc làm gì khiến người ta nghi ngờ, mời ngài nói cho rõ ràng.”
Lãnh Nghệ làm sao sợ hắn cho được, bước tới một bước, còn hạ thấp giọng: “Đêm đó nàng một mình tới tiểu viện tử của ngươi khi trượng phu đã ngủ say, ngươi nói xem người khác sẽ nghĩ gì?”
“Tẩu ấy không tới một mình mà còn dẫn theo nha hoàn Tiểu Bình.”
“A, lúc đó ngươi ngủ say mà, sao biết tẩu tử ngươi dẫn theo nha hoàn?”
“Mỗi lần tới đều như thế, không cần thấy cũng biết.”
“Nhưng theo ta biết, nha hoàn đó sau khi tới thì đợi ở nam phòng mà không tới thư phòng, về sau lại ngủ mất. Tóm lại các ngươi làm gì, ả không hề biết, ít nhất cả nói thế.”
Đồ Nhị xám mặt, chỉ Lãnh Nghệ: “Ý ngươi là ta và tẩu tử làm chuyện cẩu thả trong phòng, ngươi, ngươi ngậm máu phun người…”
“Dám vô lễ với đại nhân.” Thành Lạc Tiệp ở bên nổi giận đánh ra một chưởng:
Không ngờ Đồ Nhị ra tay như điện, ngờ đỡ được chiêu của nàng, thoáng cái hai người đứng tại chỗ giao thủ sáu bảy chiêu, cuối cùng Thành Lạc Tiệp đánh một chưởng vào thắt lưng hắn. Đồ Nhị hự một tiếng mất hết sức lực ngã xuống ghế.
Lãnh Nghệ mỉm cười: “Thật không nhìn ra, một người trong mắt Đồ bang chủ chỉ biết khắc khổ đọc sách lại còn biết võ công, lại còn không hề thấp nữa, đạt tới trình độ này thì cũng phải khổ luyện không ít. Ngươi đã không chịu phối hợp như vậy, bản huyện đành bắt ngươi thôi.”
Đồ Nhị hùng hổ: “Các ngươi dựa vào cái gì mà đòi bắt ta?”
“Bằng vào cái gì à? Bằng vào ngươi có động cơ và thời gian gây án, lời khai lại còn mâu thuẫn.” Lãnh Nghệ thoáng cái nghiêm mặt nói: ” Ba người Ma Kiểm nói, khi phát hiện thi thể thì trong viện tử chỉ có ngươi và nha hoàn kia, mà nha hoàn kia không biết võ công, muốn bóp chết một người mà không có chút phản kháng nào là không thể. Mà ngươi lại là nam nhân sức lực hơn ngươi, không phải ngươi thì là ai?”
Đồ Nhị hung dữ gầm gừ: “Ta không giết nàng.”
Lãnh Nghệ quay sang bảo với Ngụy Đô: “Gọi nha hoàn Tiểu Bình tới đây, ta muốn bọn họ đối chất.”
Trong lúc Ngụy Đô đi tìm người, Lãnh Nghệ cúi xuống nhìn Đồ Nhị còn chưa lấy lại được sức lực đang ngồi trên ghế thở hồng hộc vì tức giận: “Kỳ thực ta biết khi đó ngươi không ở trong viện tử, có điều ta biết ngươi đã đi đâu? Chuyện này liên quan tới mạng người, có lẽ Đồ gia ngươi không coi mạng người ra cái gì, nhưng quan phủ như ta thì có, nếu như ngươi bị phán là hung thủ giết tẩu tử, thì khi đó không đơn giản là tội xử trảm đâu, cả Đồ gia ngươi cũng ô danh. Chưa nói khi đó ngoài kia lời ra tiếng vào đáng sợ thế nào, ngươi thừa biết thân phận thúc tẩu dễ khiến người ta sinh suy kỹ xấu xa, hẳn đoán được khi đó có bao nhiêu tin đồn khiến người ta khó chịu nổi nhắm vào Đồ gia.”
“Ngươi vì cái gì mà sẵn sàng đánh đổi lớn như thế, dùng cái đầu của ngươi mà nghĩ đi.”
Đồ Nhị mặt đỏ gay thoáng cái mặt trắng bệch sợ hãi, môi run run mà không nói.
“Bản huyện muốn biết chân tướng, nhưng ngươi đã cam tâm làm dê thế tội, vậy thì tốt, bản huyện không còn gì để nói. Đành coi ngươi là tội phạm giao tri phủ đại nhân xử trí thôi… Bắt hắn.”
Doãn Thứu lấy xích sắt ra khóa hai tay Đồ Nhị lại, Độ Nhị cắn chặt răng không nói nửa lời.