Phần 165: Thúc thúc tẩu tẩu. (1)
Lập luận của Lãnh Nghệ đơn giản dễ hiểu nhưng sắc sảo, không thể phản bác được, Liêu tri phủ liên tục gật đầu: “Chính vì ngụy tạo hiện trường lại lộ ra là người bên trong làm, đúng là giấu đầu lòi đuôi.”
Đồ bang chủ khoanh tay suy nghĩ: “Lời này có lý, trước đó ta đã hoài nghi rồi, cảm giác có gì đó không đúng lắm. Giờ nghĩ lại thấy căn phòng này có vấn đề, không phải lục lọi tìm kiếm mà là cố ý hất văng mọi thứ… Lãnh đại nhân, phải chăng đã tìm ra hung thủ?”
Tới đây giọng điệu hắn rõ ràng đã thay đổi, thêm một phần kính cẩn.
“Còn quá ít chứng cứ, chưa thể nói được, có điều đã khóa chặt là người trong phủ thì dễ hơn một chút rồi. ” Lãnh Nghệ vuốt cằm ngẫm nghĩ: ” Để làm rõ chân tướng, nếu được, ta muốn ở lại quý phủ vài ngày để điều tra tỉ mỉ, liệu có tiện không?”
Đồ bang chủ gật đầu ngay: “Tiện chứ, tiện chứ, nội trạch còn phòng khách, điều kiện không tệ, đại nhân đừng chê.”
Lãnh Nghệ lắc đầu: “Ta muốn ở tiểu viện tử xảy ra vụ án.”
Đồ bang chủ ngớ người: “Nơi này vừa có người chết, e không may.”
“Có gì không may, bản huyện phá án là đẻ lấy lại công bằng cho người quá cố, họ có linh thiêng còn phụ hộ ta sớm ngày thành công ấy chứ, ngại gì.”
“Nếu vậy ta sẽ sai người dọn dẹp ngay.”
Lãnh Nghệ xua tay: “Không cần cứ để nguyên như thế, ta còn cần suy ngẫm hiện trường. Trong viện tử có mấy gian sương phòng, ta ở lại đó là được.”
Liêu tri phủ không ngờ Lãnh Nghệ lại quyết định ở lại nhà Đồ bang chủ, điều này cũng có nghĩa là y quyết tâm phá án. Thế cũng tốt, xem phân tích của y thì có lý lắm, nếu phá được án là giúp mình một việc lớn, dặn dò vài câu rồi cáo từ.
Trở về phủ nha, Liêu tri phủ gọi sư gia tới, đem toàn bộ tư liệu vụ án giáo cho Lãnh Nghệ.
Đồ bang chủ điều hai nha hoàn tới hầu hạ Lãnh Nghệ, dặn dò trong phủ từ trên xuống dưới, Lãnh tri huyện ở lại phủ tra án, hỏi sao phải trả lời cho thật, không được phép có chút bất kính nào. Dặn quản gia, Lãnh tri huyện có yêu cầu gì cứ làm theo.
Đến trưa Đồ bang chủ bày tiệc khoản đãi, Lãnh Nghệ chỉ ăn qua lo, cả rượu cũng không uống, bảo với ông ta cứ làm việc của mình, không cần để ý tới y rồi tự quay về tiểu viện tử.
Suốt cả ngày Đổng sư gia lúc này mới có cơ hội mà nói: “Đông ông ở đây tra án vậy chuyện bái phỏng các quan viên khác thì sao?”
Lãnh Nghệ ngay từ đầu đã miễn cưỡng với chuyện xã giao quan trường này, giờ có cớ liền nói: “Làm phiền sư gia mang danh sách lễ vật tới, nói ta thay Liêu đại nhân điều tra án mạng, chuyện liên quan tới lão đại thuyền bang, không thể không làm. Đợi án phá xong sẽ bày tiệc thỉnh tội.”
Chuyện tới nước này rồi chỉ đành như vậy, biết Lãnh Nghệ kiếm cớ, giờ phải nghĩ cách bù đắp hộ thôi chứ biết sao. Đổng sư gia dẫn Vũ bộ đầu và hai bộ khoái đi chuẩn bị lễ vật tặng quà.
Tài liệu của Liêu tri phủ cũng đã được đưa tới, nhưng chẳng giúp được gì, Lãnh Nghệ xem xong thì chắp tay sau lưng đi loanh quanh trong viện tử. Y dùng cả buổi chiều đi hết tòa phủ rộng mênh mông này một lượt, cuối cùng tới chỗ Đồ Nhị gia đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, một tiểu lâu hai tầng nằm góc hậu hoa viên, rất tĩnh mịch.
Nha hoàn đi theo đi lên tiểu lâu giời thiệu thân phận của Lãnh Nghệ, Đồ Nhị được dặn trước, vội vàng nghênh đón.
Người này dong dỏng cao, hơi gầy, da trắng trẻo, phù hợp với hình tượng tiêu chuẩn của thư sinh, trông khác hẳn đại ca đậm khí chất giang hồ của hắn. Lãnh Nghệ nhìn hắn ngoại trừ có chút mệt mỏi thì không có vẻ gì không ổn, liền nói: “Bản huyện nghe Đồ bang chủ nói ngươi bị bệnh, giờ xem ra không tệ lắm.”
“Đa tạ đại nhân quan tâm, học sinh bị sợ hãi thôi, ngoài ra không sao cả.” Đồ Nhị cười gượng chắp tay thi lễ, vì hắn là người đọc sách, Lãnh Nghệ đã có công danh, hắn thì chưa có cho nên lấy lễ học sinh cũng không sai, giống như Đổng sư gia vậy:
Tất nhiên hắn có thể xưng vãn sinh, nhưng như thế không gần gũi bằng.
Có lẽ là tư duy của người hiện đại đi, Lãnh Nghệ cảm giác có tẩu tử trẻ trung xinh đẹp như vậy, thúc thúc cũng xem như anh tuấn, thật khó khiến người ta không sinh vài liên tưởng xấu, huống hồ tên này còn có vài điểm hiềm nghi, trực tiếp đi vào vấn đề: “Ngươi biết bản huyện ở đây làm gì rồi, có thể kể lại chuyện đã qua không?”
Đồ Nhị cau mày: “Chẳng phải Liêu tri phủ đã hỏi rồi sao ạ?”
“Ngươi cũng biết đám tạo đãi nha dịch chẳng có mấy chữ nghĩa, cho nên có vài chỗ ghi chép không được toàn diện cho lắm, ta muốn nghe ngươi kể lai. Tẩu tử ngươi, chính là người bị hại, khi nàng tới viện tử của ngươi thì ngươi đang làm gì?” Lãnh Nghệ không bận tâm tới Đồ Nhị không được thoải mái, vẫn đặt câu hỏi:
Đồ Nhị không còn cách nào khác, đành hời hợt trả lời: “Khi đó học sinh đang ngủ, trước đó là đêm 30, học sinh cùng mọi người thức đêm đón Giao Thừa, cả đêm không ngủ. Vốn định xem sách, thế nhưng thực sự quá mệt, nên ngủ mất.”
“Nói như thế, khi tẩu tử ngươi vào thì ngươi không biết gì cả?”
“Vâng, học sinh đang ngủ.”
“Khi đó ngươi đang đọc sách gì?”
“Luận Ngữ.”
“Sau khi tỉnh lại thì ngươi làm gì?” Tên này là người đọc sách, không giống người khác, nên Lãnh Nghệ liên tiếp đặt câu hỏi không cho hắn dừng lại suy nghĩ:
Độ Nhị trả lời bình tĩnh lưu loát: “Học sinh ra ngoài, thấy đại tẩu ngã dưới đất chết rồi thì sợ quá. Khi ấy học sinh cũng ngất xỉu, về sau họ đưa học sinh tới đây.”
“Ngươi ở luôn nơi này chưa về tiểu viện tử phải không?”
“Chưa!”
“Vẫn xem sách chứ?”
“Không ạ, học sinh lúc này còn xem sách được hay sao?”
Lãnh Nghệ bất ngờ mỉa mai: “Chưa biết được, như chuyện trong thư phòng của ngươi vốn chẳng hề có cuốn Luận Ngữ nào vậy.”
Đồ Nhị tức thì ú ớ: “A, có thể là học sinh nhớ nhầm khi đó không xem Luận Ngữ mà là… Là… Là…”
Lãnh Nghệ hết sức kiên nhẫn đợi câu trả lời từ hắn.
Đồ Nhị day trán, cười ngại ngùng: “Học sinh nhớ không ra nữa, đại tẩu chết rồi, đầu óc học sinh hoảng loạn nên quên mất.”