Phần 164: Trộm trong và trộm ngoài
Hà Hiểu vâng dạ, thấy Đồ bang chủ nói xong là muốn đi luôn, vội đứng dậy gọi: “Bang chủ, khoan đi đã.”
Đồ bang chủ gắt giọng: “Làm sao?”
“Chuyện của Trá Nữ Bang vốn thuộc hạ có thể tự giải quyết, không cần kinh động tới bang chủ, nhưng còn một chuyện khó giải quyết, cần xin ý bang chủ.” Hà Hiểu cẩn thận nói:
“Nói!” Đồ bang chủ vén áo bào ngồi xuống:
Hà Hiền cứ ấp a áp úng, ngập ngà ngập ngừng, làm Đồ bang chủ trừng mắt lên mới lau mồ hôi trán nói: “Nương tử của Hứa viên ngoại quá xinh đẹp, huynh đệ trông coi vì uống quá chén, cho nên… Cho nên lỡ…”
“Cái gì?” Đỗ bang chủ chấn động, rít khe khẽ: ” Các ngươi làm ăn kiểu gì thế hả? Kẻ nào to gan?”
“Là… Hoàng Hạo ạ.”
Tên Hoàng Hạo này là ngoại sinh của Đồ bang chủ, làm một tiểu đầu mục trong thuyền bang, vì là thân thích, cho nên giao nhiệm vụ trong coi thu phí bến tàu, Thường ngày là kẻ ngông nghênh không sợ trời không sợ đất, thế nên Hà Hiền mới khó ăn nói như vậy.
Đang lúc trong nhà rối ren thế này mà thằng cháu đó không biết yên phận một chút, Đồ bang chủ giận tới không nói lên lời: “Hắn, hắn, hắn làm sao toàn gây phiền phức cho ta như thế? Cưỡng gian nương tử nhà người ta, gan hắn quá to rồi.”
Hứa Hiền nuốt nước bọt, lại thêm một phen ngập ngừng nói tiếp: “Khi đó nhi tử Hứa viên ngoại ở bên cạnh, nhìn thấy sợ khóc toáng lên.”
“Hả?” Đồ bang chủ không kìm nén nổi đập chén trà vỡ tan tay: ” Súc sinh, chà đạp mẹ người ta trước mặt con người ta, quân súc sinh, súc sinh!”
“Dạ, dạ, thuộc hạ đã mắng hắn một trận rồi, hắn nói do khi đó say quá… Hắn biết phạm trọng tội nên cầu xin thuộc hạ tới nói đỡ với bang chủ, sau này không dám nữa!”
“Không dám nữa? Hắn nói câu này bao lần rồi, có sửa đâu. Mẹ nó chứ, thèm nữ nhân thì tới thanh lâu mà tìm, ném bạc ra, loại nữ nhân nào không có? Thằng súc sinh đó nhòm ngó tức phụ nhà người ta, hắn cố ý chọc giận ta phải không?”
Hà Hiền biết Đồ bang chủ thương đứa cháu này lắm, mồm mắng thế thôi chứ thực ra luôn bao che, nếu không mấy lần trước xảy ra chuyện mà phạt nặng thì sao ra cơ sự này: “Thuộc hạ thấy lần này hắn biết sợ thật rồi.”
“Biết sợ thì làm gì, đó là nương tử Hứa viên ngoại, lại chẳng phải của bần dân tiểu hộ. Liêu tri phủ đang ở trong kia kìa, ông ấy mà biết, ngươi nói ta phải làm sao?” Đồ bang chủ đùng đùng nổi giận, đứng dậy đi vòng quanh: ” Làm sao đây… Đành vậy ném cả nữ nhân và đứa bé đó xuống hầm đi.”
Hà Hiền đã đoán khả năng này rồi, song vẫn nhỏ giọng nhắc: “Hứa viên ngoại gần sáu mươi rồi mới có đứa nhi tử này, nếu mà chết, ông ta làm ẩm lên.”
“Làm ầm à? Lão tử sợ chắc, chọc giận lão tử, ta cho xuống tìm diêm vương mà kiện.”
“Nếu Trá Nữ Bang ra mặt?”
Đồ bang chủ mắt hiện hung quang: “Phó bang chủ và bang chủ trước của chúng còn sống thì ta còn nợ ba phần, chứ bây giờ… Hừ.”
“Thuộc hạ hiểu rồi.” Hà Hiền làm chó săn lâu năm sao không hiểu ý, khom người cáo từ:
Đồ bang chủ hít thở mấy lần, điều chỉnh lại nét mặt, đi nhanh về linh đường, thấy Lãnh Nghệ và Liêu tri phủ đang ngồi đó trò chuyện ở phòng nhỏ bên cạnh linh đường, đi nhanh tới cáo tội: “Có chút chuyện nhỏ làm lỡ giở… có điều trước đó Lãnh đại nhân nói vụ án này do người trong phủ ta gây ra, có phải nhầm không? Phó tòng nhà ta đã nói rồi, phu nhân ta là người thiện lương hiền huệ, mọi người đều yêu quý, sao có thể mưu hại nàng.”
Lãnh Nghệ dẫn hai người kia quay về tiểu viện tử, chỉ phòng ngủ bừa bộn: “Đồ bang chủ nói, sau khi vụ án xảy ra, không ai đụng tới đồ đạc trong này đúng không?”
Đồ bảng chủ khẳng định: “Không có ai hết.”
Lãnh Nghệ chỉ chậu rửa mặt và rửa chân úp ngược ở góc phòng: “Chẳng lẽ quý phủ có thói quen úp ngược mấy món đó.”
Đỗ bang chủ ngớ ra: “Làm gì có, hẳn là đạo tặc lục đồ không cẩn thận chạm vào nên đổ thôi.”
“Không phải.” Lãnh Nghệ chỉ kệ đặt chậu trong phòng: ” Có giá sao lại đặt dưới đất, giá không đổ mà chậu lại đổ, có phải vô lý không?”
Đồ bang chủ quay người quát: “Gọi Ma Kiểm và Tiểu Thuận lại đây.”
Hai phó tòng nhanh chóng được gọi tới, đứng khép nép cúi đầu đợi sai bảo.
Đồ bang chủ chỉ hai cái chậu gỗ: “Các ngươi đặt úp chúng xuống đấy à?”
Hai người nhìn nhau cùng lắc đầu.
“Không ạ.” Ma Kiểm nói: ” Tiểu nhân nhớ trước đó lấy nước cho Nhị gia rửa mặt, Nhị gia nói đọc sạch mệt, muốn rửa cho tỉnh táo. Rửa mặt xong, tiểu nhân đặt lên giá rồi, còn chậu rửa chân luôn đặt dưới giá.”
“Vì sao lại rơi xuống đất?”
“Tiểu nhân không biết.”
Lãnh Nghệ lại chỉ cái bàn, trên đó gương đồng, lược, chén trà, tất cả vương vãi: “Chỗ này rõ ràng không thể cắt giấu tiền tài, nếu là đạo tặc tới, hắn có lục lọi không?”
“Đúng thế.” Liêu tri phủ rất tán đồng: ” Rõ ràng là làm lộn xộn lên để người khác nghĩ là có kẻ lục lọi.”
Đồ bang chủ lại nổi nóng quát hai tên phó tòng: “Chuyện này là sao?”
Tiểu Thuận sợ hãi lắc đầu: “Tiểu nhân không biết, khi hai người tiểu nhân hầu hạ Nhị gia rửa mặt mọi thứ còn nguyên.”
Mã Kiểm cũng gật đầu: “Vâng còn nguyên xi ạ.”
Liêu tri phủ xua tay cho chúng lui ra, nhìn là thấy được hai tên này chả biết gì, hỏi Lãnh Nghệ: “Lãnh tri huyện cho rằng có kẻ cố tình lục lọi nơi này, ngụy trang hay sao?”
“Đúng thế.” Lãnh Nghệ chắp tay nói: ” Trộm cũng chia trộm trong và trộm ngoài, nếu là trộm ngoại, vì không quen thuộc mà lục lọi tứ phía, còn trộm trong vì biết tiền ở đâu nên tới thẳng đó mà lấy. Tên trộm này khôn vặt, nên bày ra hiện trường giả, tùy tiện hất tung mọi thứ, như có vẻ là có kẻ ngoài vào ăn trộm. Nhưng hắn cũng quá ngốc, có những thứ bình thường dù trộm trong hay trộm ngoài đều không đụng tới. Nếu bị đụng chạm, chỉ có thể nói là dàn dựng. Trộm ngoài thì đã lục lọi sẵn, ngụy trang làm gì, vậy thì chỉ có thể là trộm bên trong.”