Phần 163: Giáp phá án. (4)
Lãnh Nghệ xem kỹ trong phòng, hỏi Đồ bang chủ: “Ngươi có chắc là sau khi xử ra vụ án thì không ai đụng vào đồ trong phòng không?”
Đồ bang chủ gật đầu: “Đương nhiên, ta nói không được đụng vào cái gì, đợi nha môn tới kiểm tra.”
“Mười mấy lượng vàng để ở đâu?”
“Đệ đệ ta nói trong tủ, mất hết rồi.”
Lãnh Nghệ nhìn cảnh bừa bộn kia mà cười nhẹ, dấu vết sắp đặt quá rõ ràng, nhưng y không vội nói gì cả, chắp tay sau lưng thong thả đi quanh tiểu viện, xem tuyết ở chân tường, tiếc là tuyết bị quét dọn sạch sẽ rồi, chất thành một đống, chẳng còn dấu vết nào nữa: “Xin hỏi di thể tôn phu nhân đã liệm chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy ta muốn kiểm tra lại thi thể, liệu có được không?”
Đồ bang chủ cau mày, nhìn sang Liêu tri phủ.
Liêu tri phủ lên tiếng: “Ngỗ tác của phủ nha khám nghiệm rồi, diễn tả rất cụ thể, trở về bản phủ bảo đưa cho ngươi xem, xem là biết, không cần xem lại nữa.”
Lãnh Nghệ lắc đầu thái độ cương quyết, còn gài một câu nói khích: “Ti chức tra án luôn phải tự xem thi thể, nếu không khó tìm ra manh môi, như thế khó phá án. Nhưng nếu Đồ bang chủ không muốn ti chức tra thì đành vậy.”
“Có gì mà không được, xem thì xem thôi.”
Đồ bang chủ nổi nóng, dẫn Lãnh Nghệ tới linh đường, thi thể đặt trên giường, bên cạnh là quan tài bằng gỗ kim ti, còn chưa sơn.
Lãnh Nghệ thắp nén hương lên linh đường, lẩm bẩm trong miệng vài câu mới tới vén khăn trắng che mặt ra, có chút bất ngờ… Đồ bang chủ đã trên 50, phu nhân tối đa chỉ 20, tuy đã chết, mặt lạnh băng không còn sinh khí, vẫn còn thể nhìn ra khi còn sống nàng ắt phải là đại mỹ nhân.
Đồ bang chủ tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của y: “Nguyên phối của ta đã qua đời ba năm trước, nàng là thê tử tục huyền.”
Lãnh Nghệ không nói gì, tập trung khám nghiệm thi thể, tuy được cho phép nhưng y biết cố kỵ thời này, chủ yếu quan sát bằng mắt, tránh đụng chạm thi thể, tuy biết làm vậy khó tránh khỏi bỏ qua chi tiết, song ở thời đại này chỉ có thể làm thế.
Xem cổ người chết, vì nguyên nhân cái chết là ngạt thở tính cơ giới, tức là bị bóp chết, đầu người chết ứ máu cao độ, sung huyết xuất hiện vết đốm. Lại xem cằm và vị trí xung quanh mũi, đều xuất hiện vết thương. Đó là vì hung thủ bóp cổ đồng thời dùng tay khác che mũi miệng.
Trải qua khám nghiệm, đúng là bị ngạt thở mà chết.
Tiếp đó y xem tứ chi thi thể, nhất là tay, nhiều tình huống do người chết phản kháng, trong móng tay thường để lại thứ thuộc về hung thủ, có thể thành manh mối phá án trọng yếu.
Tiếc là hai tay người chết nắm chặt, không gỡ ra được.
Con người khi chết, có một số tình huống, cơ thể chớp mắt co giật, từ đó giữ nguyên trạng thái khi chết. Ví dụ trên chiến trường có chiến binh chết rồi vẫn cầm vũ khí đứng sừng sững, do hiện tượng co giật kia gây ra, khiến thi thể nhanh chóng cứng đờ. Vị phu nhân này cũng vậy, phải đợi một thời gian thi thể mềm ra mới gỡ được tay.
Dưới thời tiết lạnh thế này, thi thể muốn mềm ra chừng ba ngày, Lãnh Nghệ không muốn đợi lâu như vậy, bảo Đồ bang chủ: “Mời mang tới mấy chậu lửa lớn cho phòng ấm lên, ta muốn thi thể tôn phu nhân sớm mềm lại, kiểm tra trong tay nàng có manh mối gì không?”
Đồ bang chủ liếc Lãnh Nghệ một cái, vài lần va chạm rồi, biết kẻ này cứng đầu, không muốn phí thời gian tranh luận, bảo phó dịch làm theo, tiếp đó ánh mắt lại nhìn Doãn Thứu và Thành Lạc Tiệp: “Không biết hai vị bộ đầu có phát hiện manh mối gì không?”
Doãn Thứu nãy giờ theo sát Lãnh Nghệ nửa bước không rời hời hợt đáp: “Bọn ta chỉ phụ trách bảo vệ an toàn đại lão gia, còn phá án, đại lão gia lợi hại hơn bọn ta nhiều, chẳng cần múa rìu qua mắt thợ làm gì.”
Đồ bang chủ ngạc nhiên, hai người này là bộ đầu kinh thành, vậy mà phá án không bằng một tên tri huyện nhỏ xíu sao? Nhìn Lãnh Nghệ chỉ mới ngoài hai mươi, râu chỉ một nhúm nhỏ, trông không đến nỗi loại thư sinh yếu nhớt, song với ông ta mà nói còn non lắm, có phần không tin: “Được, vậy Lãnh tri huyện, xin nghe cao kiến của ngài đây.”
Lãnh Nghệ chẳng trả lời ông mà chắp tay với Liêu tri phủ: “Đại nhân, vụ án này hắn do người trong Đỗ phủ gây ra, không phải cướp đường đột nhập gây án.”
“Hả, tại sao?” Liêu tri phủ ngạc nhiên:
Lãnh Nghệ còn chưa kịp trả lời thì một phó tòng rảo bước đi vào, khom người nói: “Lão gia, Hà phó bang chủ tới, nói có chuyện gấp cầu kiến.”
Đồ bang chủ nóng nảy: “Có chuyện gì mà gấp chứ, không thấy ta đang tiếp hai vị đại nhân sao?”
Phó tòng kia sợ hãi rụt cổ lại vẫn nói: “Hà phó bang chủ nói, đợt hàng lần trước xảy ra vấn đề, cần lão gia sớm quyết.”
Đồ bang chủ mặt biến sắc, vội thỉnh tội với Liêu tri phủ, rồi sải bước ra ngoài.
Ở hoa sảnh, một người trung niên dáng thanh thanh, mặc trang phục thư sinh đang bất an đi qua đi lại, thấy Đồ bang chủ đi tới, chắp tay nói: “Bang chủ, số hàng…”
Tới đó ngưng bặt.
Đồ bang chủ quay đầu, hai phó tòng đứng ở cửa hiểu ý, vội khép cửa lại rời đi.
Thư sinh này tên Hà Hiền, là phó bang chủ thuyền bang, tuổi chạc tứ tuần, trông phong lưu tuấn dật, không nét nào giống người bang phái, tới gần Đồ bang chủ nói nhỏ: “Đới bang chủ của Trá Nữ Bang phái đường khẩu tới nói đỡ cho Hứa viên ngoại, nói chúng ta dù không thả thương thuyền của ông ta, liệu có thể thả thê nhi ông ta trước không?”
Đồ bang chủ cười nhạt: “Trá Nữ Bang là cái thá gì mà cũng đòi làm thuyết khách cho người ta. Bang chủ của chúng còn bị người ta đánh chết, không lo báo thù lại đi quản chuyện người khác.”
“Nghe nói Hứa viên ngoại và Đới bang chủ hình như có gian díu, cho nên mới giúp ông ta.”
“Nói thừa, không gian díu với nhau thì ả ra mặt làm gì? Mà nếu không có đám nữ tặc đó, Hứa viên ngoại chỉ là một tên thương cổ, dám không nộp phí cho chúng ta à? Ngươi đã biết rồi còn tới hỏi ta làm gì? Nói với đám nữ nhân thối đó, bảo Hứa viên ngoại nộp hết phí còn thiếu, mới có thể thả thuyền và người. Ta nể tình Trá Nữ Bang là đồng đạo, không lấy lợi tức là nhân nghĩa lắm rồi.”