Phần 162: Giáp phá án. (3)
Mặc dù thái độ của Đồ bang chủ rất tệ, nhưng Lãnh Nghệ không để hắn làm ảnh hưởng, lặp lại câu hỏi: “Các ngươi còn chưa trả lời ta, quan hệ phu nhân ngươi với mọi người ra sao? Có thù oán với ai không, nhất là ở trong phủ không?”
Ma Kiểm vội đáp: “Phu nhân đúng là người tốt ạ, đối xử với hạ nhân đều hiền hòa, chưa bao giờ mắng mỏ, bọn tiểu nhân còn gọi là Bồ Tát chuyển thế, làm sao có kẻ thù.”
Những người khác rối rít phụ họa.
Câu hỏi kiểu này tất nhiên không dễ dàng có được câu trả lời thật, nhất là từ người dưới, song có thể thử ra vài phản ứng. Vì thế Lãnh Nghệ không đi sâu hơn, quay sang hỏi Liêu tri phủ: “Khi đó đệ đệ Đồ bang chủ có phải ở thư phong? Không biết đại nhân đã hỏi chưa?”
Liêu tri phủ gật đầu: “Hỏi rồi, hắn nói khi đó ở trong phòng, vì đêm 30 cùng mọi người đón giao thừa, cả đêm không chợp mắt, do quá mệt nên đọc sách ngủ gục trên bàn. Khi Thổ Oa gọi mới biết tẩu tử chết, sợ ngã ra đất.”
“Không phải lúc đó hắn ở thư phòng sát vách, vậy mà không hay biết gì à?”
“Ngỗ tác khám nghiệm xác nhận bị bóp cổ mà chết, nên không kêu cứu được.”
Lãnh Nghệ bảo Ngụy Đô đưa Ma Kiểm ra, gọi Tiểu Thuận và Thổ Oa vào. Hỏi rõ quá trình, bọn họ trả lời không khác nhiều, sau khi phát hiện ra phu nhân nằm trên mặt đất không thở nữa thì Thổ Oa đi gọi Nhị gia, Tiểu Thuận đi gọi lang trung trong phủ.
“Nha hoàn thiếp thân Tiểu Bình đâu, ta muốn hỏi chuyện.” Lãnh Nghệ bảo Đồ bang chủ:
Đồ bang chủ khó chịu: “Ta hỏi chuyện nó hỏi rồi, hỏi nó khi đó ở đâu? Nó nói theo nương tử ta vào tiểu viện tử, thấy đệ đệ ta ngủ ở thư phòng, phu nhân muốn vào gọi gọi, bảo nó đợi ở nam phòng. Nó đợi ở nam phòng vì hôm trước không ngủ nên mệt quá ngủ gật. Sau nghe ồn ào mới chạy ra.”
“Ta muốn gặp nha hoàn đó.”
“Đại nhân không cần nhọc công, Tiểu Bình là nữ tử yếu nhược, không biết võ công, là nha hoàn thiếp thân mà phu nhân ta mang từ nhà mẹ đẻ tới, đi theo tử nhỏ. Rất đáng tin.”
Lãnh Nghệ gặp lại: “Ta vẫn muốn gặp nha hoàn đó.”
Liêu tri phủ thấy hai người này lại sắp xung đột, kịp thời nói vào: “Đồ bang chủ, gọi nha hoàn đó tới cho Lãnh đại nhân hỏi chuyện đi.”
Lát sau Tiểu Bình tới nơi, quỳ xuống khấu đầu.
Thành Lạc Tiệp nhận ám hiệu của Lãnh Nghệ, đi tới đỡ: “Lão gia bảo ngươi đứng lên, không cần quỳ.”
Người luyện võ có năng lực phán kháng theo bản năng, truyền ám kình vào người, lập tức bị phản ứng lại, từ đó nhận biết võ công cao thấp, không làm giả được. Thành Lạc Tiệp thử ra ngay, nha hoàn này còn yếu hơn người thường, không có tí võ công nào.
Nàng làm rất kín đáo, không ngờ Đồ bang chủ nhận ra, mát mẻ: “Võ công bộ đầu thật cao. Trong phủ ta ai có võ công, ta rất rõ, nếu nó giết phu nhân ta, ta sớm biết rồi, cần gì các vị tra án.”
Lãnh Nghệ hỏi một lượt, nha hoàn đó trả lời giống Đồ bang chủ, phất tay cho nha hoàn lui ra, nói: “Trông cửa Lưu bà đâu?”
“Lãnh đại nhân nghĩ một lão phụ đi còn không vững giết được phu nhân ta à? Được, kia kìa.” Đồ bang chủ chỉ tay:
Lãnh Nghệ quay đầu nhìn, đúng là phụ nhân tuổi cao, người thấp bé, lại còn gù, lom khom đứng bên cửa từ bao giờ, chẳng ai chú ý.
Đồ bang chủ khẳng định luôn: “Bà ta là lão phó nhiều năm của Đồ gia, rất đáng tin, không phải là hung thủ.”
“Ban quan hỏi chuyện là để tìm manh mối, không phải hỏi ai là vì nghi ngờ người đó, gọi bà ấy tới đây.”
Đợi Lưu bà được gọi tới, Lãnh Nghệ hơi cúi người xuống: “Lão nhân gia có thể kể lại chuyện từ lúc phu nhân tới tiểu viện tử tới khi bị giết không?”
Bà già giọng vừa rè rè vừa the thé rất khó nghe: “Phu nhân tới thì lão phụ đang đi nhà xí, hai ngày Tết ăn nhiều đồ mỡ màng nên đau bụng. Phu nhân gõ cửa là lão phụ nghe ra ngay, vì phu nhân gõ cửa nhẹ lắm, không rầm rầm như Nhị gia, chẳng khác nào đánh trống, còn đám Thổ Oa thì gõ cửa lại như tiếng sấm…”
“Đủ rồi.” Đồ bang chủ mất kiên nhẫn: ” Hỏi ngươi chuyện gì thì ngươi nói cái đó, cái không hỏi không cần nói.”
“Dạ dạ dạ.” Lưu bà vâng dạ liên hồi vẫn chứng nào tật nấy: ” Lão phụ mở cửa ra, quả nhiên là phu nhân tới, cười với lão phụ. Đúng rồi, phu nhân cười ngọt lắm, có thể làm xương người ta mềm nhũn, đám Tiểu Thuận cũng nói như thế… Úi da, cái miệng cái miệng, để lão phụ nói tiếp… Phu nân nhìn lão phụ, còn nhún eo nóim Lưu bà, năm mới tốt lành, lão phụ cũng đáp lễ, phu nhân, năm mới tốt lành, lão nô chúc Tết phu nhân.”
Nhìn Đồ bang chủ ở bên nghe Lưu bà kể chuyện mà như muốn đánh người lắm, Liêu tri phủ cũng chán nản ra hiệu thêm trà. Lãnh Nghệ nghe rất chăm chú.
“Lão phụ hỏi, phu nhân có chuyện gì ạ? Phu nhân đáp, không có gì, ta đi loanh quanh thôi, ngươi làm việc của ngươi đi, không cần đóng cửa, ta đi dạo chút rồi đi. Phu nhân hiền hòa lắm, không bao giờ nghiêm mặt với hạ nhân, lão phụ ở trước mặt phu nhân liền càn rỡ một chút, đang đau bụng không đi theo phu nhân. Qua một lúc có tiếng Thổ Oa lớn tiếng khóc, còn la hét cái gì đó, lão phụ không nghe rõ, không biết đứa bé đó làm sao. Khi đó bụng còn đau nên ngồi trong nhà xí không ra. Sau nghe thấy Nhị gia gọi mới hoảng lên chạy ra, biết phu nhân bị giết. Ôi, phu nhân tốt như thế, tựa tiên ấy, thế mà gian tặc ra tay được…”
Lãnh Nghệ hòi xong để Lưu bà về phòng, sau đó tới nơi phát hiện thi thể xem lại, mặt đất trải gạch xanh, rất sạch sẽ, hai bên đại sảnh là hai hàng ghế, chính giữa là hương án, trên có bức tranh sơn thủy.
Lại tới thư phòng sát vách, ba mặt thư phòng là giá sách chỉnh tề, trên toàn là sách đặt trong hộp, trên cái bàn không dính chút bụi nào có giá bút, nghiên mực.
Phòng ngủ có mấy cái tủ bị mở ra, đồ dùng sinh hoạt rồi quần áo vứt vương vãi, ngay chăn đêm cũng bị làm lộn xộn, một nửa buông xuống đất.