Phần 161: Giúp phá án. (2)
Sớm có phó tòng kê bàn ghế ra sân, còn cầm ô che, Liêu tri phủ sau khi đẩy được gánh nặng cho Lãnh Nghệ thì trông thong thả nhàn nhã hẳn, vừa uống trà nói vào: “Bản phủ đã điều tra, đệ đệ của Đồ bang chủ mất mười mấy lượng vàng, cùng ít đồ trang sức giá trị. Khả năng rất cao là có gian tặc lẻn vào trộm tiền, vô tình thấy được Đồ phu nhân, ra tay giết người bịt miệng.”
“Mười mấy lượng cơ à?” Lãnh Nghệ không để ý tới kết luận của Liêu tri phủ mà tập trung vào chi tiết khác: ” Để nhiều vàng trong phòng thế làm gì, sao không để trong kho?”
Đồ bang chủ hừ lạnh, râu vểnh lên: “Vì sao không để trong khi thì ngài không cần hỏi, chỉ cần giúp ta tìm ra hung thủ là đủ.”
Thành Lạc Tiệp nhướng mày liễu, tên này vô lễ quá rồi, nếu không phải Liêu tri phủ ở đây, với tính nàng đã cho hắn một cái tát.
Lãnh Nghệ nghiêm giọng nói: “Phàm là điều bản huyện hỏi thì đều là vấn đề cần phải biết, đương nhiên trừ khi liên quan tới bí mật riêng tư thì không cần nói.”
“Đồ mỗ chẳng có bí mật riêng tư nào hết, trong tay ta có mấy nghìn bang chúng, cả trăm thuyền hàng, mỗi ngày tiền bạc qua tay nhiều không kể siết, mười mấy lượng vàng có là gì? Cần gì phải cất trong kho.” Thái độ Đồ bang chủ rất không tốt, câu này có chút ý vị uy hiếp:
“Đồ bang chủ, nếu ngươi thực sự muốn phá án thì trả lời đúng sự thực, thái độ của ngươi thế này, không phá được án đâu.” Doãn Thứu thấy Thành Lạc Tiệp có dấu hiệu manh động, ông ta lên tiếng trước:
Đồ bang chủ nhìn qua Liêu tri phủ một cái, thấy ông ta gật đầu, nói thêm: “Đệ đệ ta quản lý sổ sách tiền bạc trong bang, hài lòng chưa?”
“Không phải ngươi nói đệ đệ ngươi một lòng đọc sách à? Giúp quản lý sổ sách một bang hội lớn như thế rất tốn tinh lực.” Lãnh Nghệ hỏi tới:
“Đệ đệ ta thiên tư thông minh, làm hai việc không thành vấn đề.”
“Gọi người đầu tiên phát hiện thi thể tới đây, bản huyện có điều cần hỏi.”
“Phiền.” Đồ bang chủ lẩm bẩm, cao giọng nói với quản gia: ” Đi gọi Tiểu Thuận, Thổ Oa, Ma Kiểm tới đây.”
Chẳng mấy chốc ba nam phó kia tới, một gầy một béo và một mặt rỗ, mặt mày sầu thảm, quỳ xuống khấu đầu đợi hỏi chuyện:
Lãnh Nghệ đứng trước mặt họ: “Các ngươi phát hiện ra thi thể đầu tiên à?”
“Vâng.” Cả ba cùng gật đầu:
“Tên các ngươi là gì?”
“Tiểu nhân họ Mã, vì mặt rỗ nên gọi là Ma Kiểm.” Nam phó nhiều tuổi nhất má phải rỗ lỗ chỗ, chỉ tên bên cạnh: ” Tên gày này là Tiểu Thuận, tên béo kia là Thổ Oa. Thổ Oa hầu hạ phu nhân, tiểu nhân và Tiểu Thuận hầu hạ Nhị gia.”
Lãnh Nghệ bảo Tiểu Thuận và Thổ Oa ra ngoài đợi, tra hỏi Ma Kiểm: “Kể lại chi tiết quá trình phát hiện thi thể cho bản quan.”
“Vâng ạ.” Ma Kiểm tỏ vẻ nghĩ lại: ” Đêm 30 cả phủ đều bận, tiểu nhân cả đêm không ngủ, tới sáng an bài luân phiên, ba người nhân ngủ sáng, ngủ dậy tới chiều thay phiên. Buổi tối mùng một phu nhân tới, không nói gì cả, đi một vòng rồi đi…”
“Khoan!” Lãnh Nghệ cắt lời hắn: ” Khi đó ngươi đang ở đâu làm gì? Phu nhân của ngươi tới có việc gì, kể cho rõ ràng.”
“Dạ, bọn tiểu nhân ở tiền sảnh cùng Thổ Oa, còn có Lão Tam tán gẫu.”
“Tán gẫu? Không phải các ngươi tới thay phiên à?”
Ma Kiểm xấu hổ: “Dạ, vì đêm ba mươi mọi người đều đón Giao Thừa rất khuya, cho nên hôm sau ai cũng mệt ngủ cả, mà Nhị gia cũng ngủ cho nên không có việc gì làm, bọn tiểu nhân liền tán gẫu.”
Chưa gì lời nói các bên đã có thứ không ăn khớp với nhau rồi, Lãnh Nghệ liếc xéo sang Đồ bang chủ: “Bản huyện nhớ ngươi nói, đệ đệ ngươi khi đó đang khắc khổ đọc sách.”
Đồ Bang chủ hắng giọng một cái: “Khi đó ta ngủ, về sau hỏi, đệ đệ ta nói thế.”
Ma Kiểm rồi rít sửa lời: “Đúng đúng, tiểu nhân nói sai, tiểu nhân nói sai, là Đại gia ngủ, còn Nhị gia thì học. Nên bọn tiểu nhân không dám quấy nhiễu Nhị gia, ra tiền sảnh tán gẫu. Sau đó phu nhân tới, bọn tiểu nhân ra đón, nhưng phu nhân chỉ nhìn một cái không nói gì đã đi.”
“Nàng tới một mình sao?”
“Dạ, tới cùng nha hoàn Tiểu Bình.”
“Tiếp đi.”
“Vâng, phu nhân đi rồi, bọn tiểu nhân lại tán gẫu, Thổ Oa đoán, phu nhân có lẽ tới xem bọn tiểu nhân có lười biếng không, bọn tiểu nhân tán gẫu, nếu báo cho lão gia, thế nào cũng bị đánh gãy chân. Vì thế liền giải tán, tiểu nhân và Tiểu Thuận về nơi này. Thổ Oa hầu hạ phu nhân, hỏi gác cửa là phu nhân đi đâu, gác cửa nói phu nhân tới đây, thế là Thổ Oa cũng đi theo hai người tới đây. Vừa vào tiểu viện, liền phát hiện chuyện không đúng.”
“Không đúng thế nào?” Lãnh Nghệ hỏi ngay:
“Cửa mở ạ, trông cửa Lưu bà không biết đi đâu, bình thường Nhị gia muốn thanh tịnh đọc sách, nên cửa luôn đóng.”
“Trời đã tối, phu nhân ngươi lại tới chỗ tiểu thúc tử làm cái gì?”
Ma Kiểm không dám đáp mà nhìn Đồ bang chủ.
Đồ bang chủ lạnh giọng nói: “Phu nhân ta rất quan tâm tới đệ đệ, thường tới thăm hỏi, đây là chuyện thường.”
“Ra thế.” Lãnh Nghệ gật gù không bình luận gì cả, lại bảo Ma Kiểm: ” Tiếp!”
“Dạ, ba người tiểu nhân vào, không thấy có động tĩnh gì, tới tận trước cửa đại sảnh mới thấy phu nhân nằm đó không nhúc nhích, gọi không đáp, lay không tỉnh, sờ mũi không thấy thở, cả ba đều khóc toáng lên. Tiểu nhân sợ quá chạy đi gọi lão gia, lão gia tới nơi thì Nhị gia và quản gia đã tới, lão gia thấy phu nhân đã chết, liền báo quan.” Ma Kiểm nói nhanh, như chưa hết sợ:
Lãnh Nghệ ngẫm nghĩ: “Quan hệ phu nhân ngươi với mọi người ra sao? Có thù oán với ai không, nhất là ở trong phủ.”
Đồ bang chủ sầm mặt: “Ngài có ý gì, phu nhân ta là người tốt hiếm có, ai cũng khen ngợi, sao có kẻ thù?”
Lãnh Nghệ nhạt giọng chẳng khách khí nữa: “Ta đang phá án, đừng xen vào.”
“Được rồi, được rồi.” Liêu tri phủ thấy hai bên xung đột, lên tiếng giảng hòa: ” Quan phủ tra án phải xét tới mọi khả năng, Đồ bang chủ không nên nghĩ nhiều, Lãnh tri huyện không có gì ý khác.”
Đồ bang chủ hừ mũi quay mặt đi, xem ra đừng nói là một tri huyện, đến cả tri phủ cũng nể mặt rất hữu hạn thôi.