Phần 160: Giúp phá án. (1)
Thời xưa khi một bên phu thê tử vong thì để tang khác nhau, trượng phu chết, thê tử phải để tang mức cao nhất, còn thê tử chết, trượng phu để tang như thân thích bình thường. Đây là thể hiện nam tôn nữ ti.
Lãnh Nghệ quan sát người này, chừng trên bốn mươi chưa tới năm mươi, trên tư liệu thì ghi trên năm mươi rồi, dáng không cao lớn lắm, nhưng đậm người oai vệ, râu hùm hàm én, rất có dáng dấp kiêu hùng một phương. Lại nhìn năm tên hộ vệ đều thuộc loại lực lưỡng, mắt có thần, có vẻ võ công không tệ.
Liêu tri phủ xuống kiệu, giới thiệu Lãnh Nghệ: “Đồ bang chủ, đây là Lãnh tri huyện của huyện Âm Lăng, rất giỏi phá án. Vừa vặn Lãnh tri huyện tới chúc Tết bản quan, nghe nói chuyện của ngươi, tích cực hỗ trợ. Đi theo Lãnh tri huyện còn có cả hai vị bộ đầu của lục phiến môn.”
Đây mới chính là nguyên nhân ông ta tích cực dẫn Lãnh Nghệ tới đây như thế, chính là muốn mượn sức bộ đầu tới từ kinh thành, nếu một mình Lãnh Nghệ, Liêu tri phủ chưa chắc đã cùng y tới đây.
Đồ bang chủ ngạc nhiên lắm, vì hai người kia không đi theo Liêu tri phủ, mà lại đứng sau lưng Lãnh Nghệ, như đang làm hộ vệ, tỏ thái độ không tin rõ ra mặt. Đùa kiểu gì thế, người của lục phiến môn lại đi làm hộ vệ cho một tên tri huyện bé xíu à. Ông ta chẳng chào Lãnh Nghệ, hết nhìn Doãn Thứu lại nhìn Thành Lạc Tiệp: “Hai vị thực sự là người lục phiến môn à?”
Thành Lạc Tiệp không thèm trả lời hắn, Doãn Thứu chẳng nhiều lời đưa yêu bài chứng minh thân phận ra.
“Thất kính, thất kính.” Đồ bang chủ chắp tay, quay sang Lãnh Nghệ thái độ chẳng có lấy chút tôn kính nào: ” Lãnh tri huyện đã có bộ đầu lục phiến môn giúp đỡ, vậy vụ án này giao cho ngài, hy vọng không làm ta thất vọng.”
Chỉ một kẻ thuộc tam giáo cửu lưu, địa vị thấp hơn cả thương nhân, hẳn vì quen biết chuyển vận sứ mà lấy mắt chó nhìn người, thật ngu ngốc. Riêng chi tiết này Lãnh Nghệ đoán ra Đồ bang chủ thường ngày là kẻ ngông nghênh cỡ nào rồi, lãnh đạm nói: “Bắt đầu được chưa?”
“Đương nhiên, mời.” Đỗ bang chủ nghiêng người mời khách vào nhà:
Tòa phủ này rất lớn, nói tới lớn còn chưa đủ thể hiện sự bề thế của nó, thấy một cái sân cực rộng, nơi này có lẻ đủ vài trăm người tập trung diễn võ, những người khác xuống ngựa đi bộ, chỉ có Liêu tri phủ ngồi thẳng kiệu đi vào.
Lát sau Lãnh Nghệ đã hiểu, quả thực là phải ngồi kiệu mới được, một dãy hành làng dài quanh co, không rõ đã đi mất bao lâu, chỉ thấy tường trắng thấp thoáng, nhà cửa nối liền, trang trí xa hoa, bố cục tinh xảo, khó tin chủ nhân là người trong bang phái.
Đi qua tiền sảnh, qua nghi môn, tới chính sảnh, nơi này có cờ trắng chi chít, hòa thượng lẫn đạo sĩ, tụng kinh làm phép, chẳng ra thể loại gì. Đám phó tòng bận bịu bố trí linh đường. Lãnh Nghệ cũng theo Liêu tri phủ dâng hương trước, Đồ bang chủ ở bên đáp lễ.
Lễ xong Đồ bang chủ dẫn bọn họ ra hậu viện, lại đi thêm một đoạn xa nữa, nơi này đình đài lầu các xa hoa, nha hoàn phó tòng thấy hắn đi tới ai nấy cúi đầu đứng bên, thở mạnh cũng không dám, một bầu không khí nặng nề ngột ngạt bao phủ nơi này, có vẻ như người chết rất được lòng người.
Đoàn người tiếp tục đi sâu vào bên trong, qua hoa viên rộng, giờ này bao phủ bởi tuyết trắng, nếu là mùa khác hẳn là kỳ hoa dị thảo vô cùng tươi đẹp. Tiếp tục tới một tiểu viện tử, cửa mang khóa đồng, bốn bề vắng vẻ. Đồ bang chủ giới thiệu: “Thê tử của ta bị giết hại ở đây… Mở cửa đi.”
Viên quản gia theo cùng vội chạy tới mở cửa dẫn người vào, tiểu viện tử này bố trí theo kiểu tứ hợp viện, chính phòng có phòng tiếp khách nhỏ, hai bên chia ra làm thư phòng và phỏng ngủ. Sau phòng là đất trống, trồng ngô đồng và hoa cỏ gì đó, sau nữa là tường gạch đen.
Lãnh Nghệ quan sát sơ qua nói: “Mời Đồ bang chủ kể lại chuyện một lần.”
“Đây là nơi đệ đệ ta đọc sách, nó muốn thi lấy công danh, cần một chỗ yên tĩnh. Vốn nó muốn tới chùa miếu, nhưng ta nói chùa miếu có gì hay, không bằng ở nhà, ta không cho ai tới quấy rầy là được. Vốn phái nha hoàn bà tử chăm sóc, đệ đệ ta nói, có nữ nhân ở bên cạnh phân tâm, nên phái nam phó hầu hạ.” Đồ bang chủ nhìn có vẻ kể cho Lãnh Nghệ, ánh mắt hướng tới đám Doãn Thứu phía sau: ” Hôm qua là mùng một, đêm ba mươi ta cùng đám huynh đệ uống rượu đón giao thừa, uống xuyên đêm không ngủ, sau đó đi chúc Tết, cùng tri phủ lão gia uống rượu tới tận tối.”
Mùng một Tết tới nhà tri phủ uống rượu ăn cơm, xem ra quan hệ với Liêu tri phủ với Đồ bang chủ này không tầm thường, chẳng trách ông ta lại bênh vực hắn. Lãnh Nghệ vừa suy ngẫm, vừa chăm chú lắng nghe.
“Ăn xong trở về thì trời tối rồi, ta cũng say, nên ngủ luôn. Đại khái tới canh hai bị tiếng hét đánh thức, phó trong tới báo tin dữ, nương tử ta bị giết ở tiểu viện tử của đệ đệ. Ta vội chạy tới xem, nương tử ta nằm ngửa trên mặt đất, mắt mở to, tựa hồ chết không nhắm mắt. Cổ có vết bóp rõ ràng. Ta nổi giận tóm đệ đệ hỏi chuyện là sao? Hắn nói không biết, hắn ở trong phòng học, do phó tòng phát hiện gọi mới biết.”
Lãnh Nghệ ồ khẽ một tiếng, gật gù: “Mùng một Tết vẫn học, thật chăm chỉ.”
“Đệ đệ ta trước giờ luôn khắc khổ học hành.” Đồ bang chủ trả lời đầy kiêu ngạo, nhà bọn họ cái gì cũng có rồi, chỉ thiếu thân phận, nếu đệ đệ có chút công danh thôi, Đồ gia sẽ ngồi vững ở vị trí đệ nhất gia tộc ở Ba Châu này:
“Lúc Đồ bang chủ vào tiểu viện tử thì có những ai?”
“Đệ đệ ta, nha hoàn Tiểu Bình, trông cửa, lang trung trong phủ, cùng Tiểu Thuận, Thổ Oa, Ma Kiểm tới gọi ta rồi cùng tới. Mấy tiểu thiếp của ta cũng đi theo, ta bảo họ đứng ở cổng không cho vào.”
Lãnh Nghệ đi tới nơi xảy ra án mạng, ngay cửa chính sảnh của tiểu viện tử, theo mô tả thì nằm ngửa trên mặt đất, chân hướng về phía cửa, đầu hướng vào đại sảnh. Y cau mày nhìn thư phòng hỏi: “Đệ đệ của ngươi khi đó đọc sách ở đây phải không? Nơi này cách chỗ xảy ra án mạng chỉ một bức tường, vậy mà hắn không biết gì à?”
Đồ bang chủ gật đầu: “Đúng, hắn nói đọc sách quá nhập tâm.”
Lãnh Nghệ nhìn đại sảnh bừa bãi, lại tới phòng ngủ ở bên cũng có dấu vết lục lọi: “Cái này là do các ngươi lục hay hung thủ lục?”
Đồ bang chủ đáp: “Hung thủ, bọn ta chưa đụng qua.”