Phần 157: Nhận nhiệm vụ. (1)
Trác Xảo Nương nghe lời trượng phu liền đi ngay, Lãnh Nghệ lắng nghe động tĩnh bốn phía, không có gì khác thường, xé thư, rút bên trong ra một tờ giấy lụa trắng như tuyết, thầm chửi quả nhiên là tên cuồng màu trắng. Mở ra xem chỉ thấy vài chữ “một mạng ác bá, coi như hoan nghênh.”
Vài chữ không đầu không cuối, Lãnh Nghệ hiểu ngay, Chu Bằng là do Bạch Hồng giết, hoan nghênh y ra nhập tổ chức. Đối với một thủ lĩnh sát thủ, muốn tạo ra sự cố lỡ chân quá dễ dàng.
Xem thật kỹ không thấy có gì khác nữa, Lãnh Nghệ đi xuống bếp, ném cả thư lẫn phong bì vào bếp thiêu cháy.
Vừa mới từ bếp đi ra liền thấy Trác Xảo Nương dẫn Đổng sư gia tới, liền mời ông vào phòng khách, ngồi xuống rồi nói: “Ta trước giờ chỉ biết một lòng đọc sách, mười năm dùi mài kinh sử, hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, khi đó nghe thì hay, giờ ra làm quan mới nhận ra mình chẳng hiểu nhân tình thế thái. Tết đến phải chúc Tết ra sao, thăm thân thích thế nào cũng không hiểu, cho nên mời sư gia tới chỉ điểm.”
Đổng sư gia kỳ thực nhận ra điều này từ lâu, cũng là điều khiến ông âu lo, đông ông là một vị quan tốt hiếm thấy, biết thương dân. Song khiếm khuyết cũng rất rõ ràng, đối nhân xử thế không được khéo léo cho lắm, bởi thế làm việc mới không thuận lợi.
Kỳ thực không phải chuyện lạ, đâu chỉ Lãnh Nghệ, đại đa số quan viên xuất thân khoa khảo đều thế cả, toàn bộ thời gian giành cho việc đèn sách rồi, đâu chú ý tới thứ gì khác, cho nên mới cần tới những sư gia bọn họ.
Nay đông ông chủ động nói tới, Đổng sư gia rất vui vẻ, vuốt râu nói: “Dù đông ông không hỏi, học sinh cũng định nhắc đông ông đây… Tết Xuân có mười ngày nghỉ, phía nha môn tri phủ phải đi một chuyến là chắc chắn, tới đó ít nhất dùng bảy ngày thăm hỏi từng người. Sau đó ba ngày còn lại về Âm Lăng, mời quan lại hương thân. Chỉ là chuyện này phải bỏ tiền tốn kém, cho nên học sinh mới chần chừ chưa dám nói với đông ông.”
Đúng là một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán mà, Lãnh Nghệ đã có kế hoạch, nói ngay: “Chuyện tiền thì ta nghĩ cách, mong sư gia an bài lịch trình bái phỏng cùng quá mừng nên chuẩn bị.”
Đổng sư gia thấy Lãnh Nghệ từ chồi nhận quà, nên sợ y cổ hủ không đi thăm hỏi quà cáp người khác, nghe vậy nhẹ lòng phần nào: “Nếu không còn cách nào vậy đông ông có thể dùng tạm số lễ vật hôm nay.”
Cái này thì Lãnh Nghệ từ chối thẳng thừng, tiền của đám người đó có máu bách tính, y không tiêu: “Bất kể thế nào ta cũng không dùng số tiền đó, nếu ta dùng rồi, bất kể là dùng vào việc gì, sau này có bù vào được hay không, thì coi như ta cũng nhận tiền của họ, hưởng cái lợi do họ mang lại. Vậy ta làm quan thế nào, là quan phụ mẫu của bách tính hay là quan phụ mẫu của địa chủ?”
Đổng sư gia chỉ biết thở dài, quá hiểu sự cố chấp của Lãnh Nghệ, uyển chuyển nói: “Đông ông suy nghĩ chu đáo, học sinh lãnh giáo rồi. Nếu như thế hôm nay có thể xuất phát, tranh thủ mai chúc tết Liêu tri phủ, chúc Tết càng sớm càng tốt.”
“Được, sư gia chuẩn bị, chúng ta xuất phát ngay.”
Tiễn Đổng sư gia đi rồi, Lãnh Nghệ lại gọi Thành Lạc Tiệp tới nói gặp Đổng sư gia cùng ông thảo luận an bài sắp tới để chấp hành nhiệm vụ hộ vệ.
Doãn Thứu hay tin Lãnh Nghệ sắp lên đường thì cùng Vũ bộ đầu thương lượng. Quyết định do ông ta, Thành Lạc Tiệp, Ngụy Đô, Trịnh Nhiên thêm vào Vũ bộ đầu, cùng hai bộ khoái võ công cao nhất nha môn cùng bảo vệ Lãnh Nghệ. Thành Lạc Tuyền, Hoàng Mai cùng Lý Phân bị thương ở lại bảo vệ Trác Xảo Nương. Tống bộ đầu tăng cường tuần tra ngoại vi.
Vì lần này Lãnh Nghệ còn phải chấp hành nhiệm vụ ám sát, Bạch Hồng gửi thư kia cũng là lời nhắc nhở, nên y không thể mang Trác Xảo Nương theo cùng.
Chuẩn bị không tốn bao nhiêu thời gian, đám Doãn Thứu vốn mang theo 9 con ngựa, hai con ngựa của nhà môn bị gấu tát chết một con, chỉ còn lại một con, đủ cho đám Lãnh Nghệ cưỡi.
Do Doãn Thứu lo ngại bất trắc dọc đường nên bọn họ đi không nghỉ, hơn nữa nhìn mây đen trên trời mỗi lúc một dày thế kia, chắc chắn có một trận tuyết lớn, nên không đi nhanh không được.
Đoàn người Lãnh Nghệ sáng sớm xuất phát từ Âm Lăng, cưỡi ngựa đi một mạch không nghỉ, tới chập tối thì đến được thành Ba Châu. Khác hẳn với Âm Lăng, không khí Tết ở Ba Châu rất đậm, lẩn khuất trong không khí là mùi thuốc pháo, mùi hương, phố xá khắp nơi ngập trong sắc đỏ của đèn lồng cùng với câu đối dắn ở cổng, tiếng chúc Tết rộn ràng phố xá.
Nơi họ ở trọ vẫn là địa chỉ cũ khách sạn Âm Lăng, chưởng quầy khách sạn ở nhà, chỉ có hỏa kế tiếp đón, vì là Tết nên khách không có mấy, bọn họ được an bài ở phòng tốt nhất.
Ănn tối xong Lãnh Nghệ nói đi đường xa mệt mỏi muốn nghỉ sớm liền về phòng.
Đợi khi trời tối hẳn, Lãnh Nghệ lấy túi mặt nạ Bạch Hồng giao cho mình, có mấy cái mặt nạ, y liền chọn một cái mặt nạ trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, trông hết sức phổ thông, nhìn đi nhìn lại không có gì đặc biệt, lẫn trong đám đông nhất định chẳng ai chú ý. Mặt nạ khá mỏng, không biết chế tác bằng cái gì, muốn dán lên mặt phải dùng keo dính, mở ra mùi hơi khó ngửi.
Soi gương đeo lên, không tệ, nghiễm nhiên thành trung niên thư sinh rồi, Lãnh Nghệ nhìn trái nhìn phải, lại há miệng ngậm miệng làm cái động tác, rất nhanh phát hiện ra sơ hở. Cái mặt nạ này trông không tự nhiên lắm, biểu cảm khá cứng, song không nhìn ở khoảng cách gần không nhận ra, nhất là buổi tối càng khó nhận. Rất hài lòng.
Lãnh Nghệ thay một bộ trang phục khác, y biết rất rõ vị trí cảnh giới của đám Doãn Thứu, nhưng không cố ý né tránh họ, đường hoàng từ khách sạn đi ra, quả nhiên ai cũng chỉ nghĩ là khách của khách sạn, không hề chú ý.
Trước tiên Lãnh Nghệ đi vài lòng, cắt đuôi nếu có người bám theo, hỏi người đi đường tới tửu điếm Hạnh Hoàng, nơi được Bạch Hồng giao hẹn.
Tới nơi rồi Lãnh Nghệ không vào vội, y đi vòng quanh, ghi nhớ đường lớn ngõ nhỏ, ghi nhớ trong đầu, xác định đường rút trong trường hợp xảy ra sự cố.