Phần 156: Tìm người mà học
Gần đây hình như gặp vận rồi, đám kẻ xấu tới dâng tiền liên tục, Lãnh Nghệ mặt phơi phới như gió xuân tháng ba, hết lời ca tụng đám lý trưởng, nói có những người thích lạc việc thiện, lấy giúp người làm vui như họ, thôn quê từ nay có cuộc sống thanh bình tốt đẹp, nói tới cả đám phải đỏ mặt cười gượng gạo.
Rất nhanh hộ phòng ti phòng và thương khố ti khố được gọi từ nhà tới, ở ngay trước mặt đám lý trưởng, kiểm kê lễ vật rồi đa tạ sai tạo đãi khiêng đi.
Lãnh Nghệ lại khen một lần nữa, sau đó khách khí tiễn đám lý trưởng ra tới tận cửa nhà môn.
Nhìn đám người đó lúng túng như gà mắc tóc, Thành Lạc Tiệp sớm cười gập bụng, đợi Lãnh Nghệ quay về nha môn nói: “Đại lão gia, chiêu này của ngài thật lợi hại, làm bọn họ phải ngậm đắng nuốt cay. Đem so với đơn thuần từ chối không được thì biện pháp này tốt hơn nhiều.”
Đổng sư gia không vui lắm: “Tốt thì tốt, chỉ sợ sau này không ai dám tới tặng lễ vật nữa, có câu ngàn dặm làm quan vì phát tài. Đông ông, không cần tiền tài, nhưng danh tiếng lan đi, làm thế này, chặn cửa người khác muốn tới nhà, sẽ giữ khoảng cách với đông ông.”
Lãnh Nghệ cũng biết làm thế không đúng phép tắc quan trường, không nể mặt người ta, cũng hiểu đạo lý, nước quá trong không có cá. Nhưng y kệ, y chẳng định leo cao, cho dù cả đời làm quan ở cái huyện nhỏ này cũng tốt, không cần cân nhắc nhiều. Nhìn thấy mặt đám lý trưởng đó không vui thì y thích thế thôi, cười cho qua về nội trạch.
Đi qua cổng nội trạch một cái, Thành Lạc Tiệp bám sát gọi nhỏ: “Nghệ ca ca, đợi đã.”
Từ nơi này tới nhà chính phải rẽ qua cây hòe lớn ở bên trái, bên phải là tường lớn bao quanh, ở giữa nha môn và nội trạch, nội trạch không ai đi ra, còn nhà môn thì không ai vào, vừa vặn là nơi vắng vẻ nhất. Lãnh Nghệ chột dạ nghĩ tới chuyện nhầm lần hôm qua, không quay đầu lại, chỉ ừm một tiếng.
Thành Lạc Tiệp vân vê lọn tóc mai, đi tới sau lưng y: “Chàng không có gì nói với thiếp à?”
Lãnh Nghệ lúng túng, cái này phải nói làm sao, chịu trách nhiệm à? Y không chối bỏ trách nhiệm, chỉ là cô nương người ta đính ước rồi, nhất thời chẳng biết nói thế nào. Nếu có thể giả vờ chưa từng có gì xảy ra là điều tốt nhất cho Thành Lạc Tuyền, nhưng nói thế thì y lại giống kẻ phụ bạc vô tâm, trái phải đều khó.
Thành Lạc Tiệp phì cười: “Chàng làm sao thế… thiếp định hỏi chàng, không thấy cái chết của Chu Bằng có vấn đề à? Định hỏi ý kiến của chàng đó.”
Chuyện đó sao, Lãnh Nghệ hú hồn hú vía, đưa tay lên ôm ngực trời, suốt từ hôm qua tới giờ, y thót tim không biết bao lần rồi, cứ thế này vài lần e là thọ không bao lâu, miệng méo xẹo: “Vấn đề gì, nàng định nói hắn chưa chết à?”
“Không phải, hắn không biết chúng ta muốn đối phó với hắn, sao có thể giả chết. Hơn nữa có nhiều hương thân làm chứng như vậy thì khó mà giả được. Nhưng bảo hắn đột nhiên trượt chân mà chết thì lạ quá.” Thành Lạc Tiệp băn khoăn:
“Điều này khó nói, chúng ta không ở hiện trường, mà kệ hắn chết thế nào, đỡ phải đi một chuyến.”
Cái chết của một kẻ như vậy không đáng bận tâm nhiều, Lãnh Nghệ chắp tay về chính phòng, bước chân rõ ràng đi nhanh hơn thường ngày mấy phần, Thành Lạc Tuyền ở sau bĩu môi.
Trác Xảo Nương đang đi qua đi lại, có vẻ nóng lòng đợi Lãnh Nghệ trở về, mắt tròn xoe háo hức nói: “Quan nhân, thiếp lén chạy ra ngoài, nhìn thấy Vạn Nhân Tán rồi, công bà ở quê mà biết tin nhất định vô cùng tự hào, thiếp phải viết thư về báo mới được.”
“Đừng mừng vội, ta chỉ giúp họ giải mối nguy trước mắt mà thôi, số lương thực đó chỉ ăn nửa tháng là cùng, sau đó phải làm sao? Mùa xuân chưa tới, làm sao cầm cự tới vụ thu hoạch được, ta nghĩ thôi đã thấy lực bất tòng tâm.”
“Quan nhân đừng gấp, chuyện thong thả mà làm.”
“Ta cũng muốn thong thả lắm, nếu có thời gian cả đời ở đây ta tự tin có thể làm được, nhưng một nhiệm kỳ có ba năm thôi, chẳng mấy chốc mà hết.” Lãnh Nghệ đi vi hành một chuyến, chứng kiến cuộc sống gian khổ của bách tính, bất tri bất giác nhập tâm vào vai trò của mình. Âm Lăng núi đồi nhiều, đất canh tác ít, huyện thành nối với thôn coi như còn thuận lợi, vị trí tốt, chứ thông ra ngoài thì coi như bế tắc, không có điều kiện cơ bản phát triển kinh tế, cần có con đường làm giàu thích hợp với đặc điểm kinh tế đương địa.
Y lại chẳng học kinh tế, phá án thì y còn tự tin chứ gánh trên vai trọng trách giúp bách tính thoát nghèo thì tri thức của y quá hạn hẹp, tuy là người đời sau, vài đạo lý thô thiển thì y vẫn nắm được, nhưng dùng vào thực tế cụ thể thì chả khác gì người mù, không dám làm bừa, chỉ sợ hỏng việc.
Trác Xảo Nương thấy trượng phu mặt mày buồn phiền, nói: “Quan nhân chẳng phải giúp người ta hiến kế kiếm tiền à? Quan nhân có kế sách, người ta biết làm ăn, tìm người ta trò chuyện, biết đâu có cách.”
“Á, nương tử thật cao minh!” Đúng là một lời đánh thức người trong mộng, không biết thì hỏi, làm giàu ra sao phải tìm người tay trắng lập nghiệp thỉnh giáo mới là chính đồ, chứ tự mình ngồi ngẫm nghĩ, khác nào đóng cửa làm xe. Nói xong bế bổng Trác Xảo Nương lên xoay mấy vòng, hôn chụt nàng một cái, làm Trác Xảo Nương đỏ ửng mặt, len lén nhìn ra cửa xem có ai thấy không.
Buông Trác Xảo Nương ra rồi, đi nhanh tới bên bàn, định phác thảo vài ý tưởng cơ bản rồi tìm người thỉnh giáo, Lãnh Nghệ chợt thấy có một phong thư thì ngạc nhiên: “Thư này ở đâu ra, sao nàng không nói với ta?”
Trác Xảo Nương chạy tới nhìn, lấy làm lạ: “Không phải thiếp, sáng nay lúc dọn phòng còn không thấy.”
Ai có thể vào tận thư phòng của mình mà không ai biết? Lãnh Nghệ chỉ nghĩ thôi đã lạnh người, cầm vội lá thư lên xem, chỉ thấy bên trên viết “Hộ vệ Hắc Hồng tự mở”.
Hắc Hồng? Danh xưng này làm khóe miệng Lãnh Nghệ hơi co giật, là của tên khốn thích tạo dáng đó đây mà, chỉ có hắn mới có thể vượt qua sự cảnh giới của đám Thành Lạc Tuyền lẻn vào nội trạch để thư lại.
Dằn mặt mình sao? Dù gì là tên đó thì Lãnh Nghệ yên tâm rồi, bảo Trác Xảo Nương: “Nàng giúp ta gọi Đổng sư gia.”