Phần 155: Thứ xui xẻo bị quên lãng
Vũ bộ đầu vẫn còn xúc động vì cảnh trăm năm hiếm có vừa rồi, nhưng có thứ khiến hắn hào hứng hơn, hỏi vội: “Đại lão gia thực sự muốn tổ chức múa rồng và hoa đăng sao?”
À, phải rồi, còn cái đó nữa… ôi chuyện này còn chưa đâu vậy mà nhất thời kích động nói ra rồi, Lãnh Nghệ thấy mình còn chưa đủ chín chắn mà, dặn Vũ bộ đầu: “Đương nhiên rồi, thế này đi, chiều nay ngươi bày tiệc rượu, mời thương cổ trong thành tới nha môn ăn cơm, thương lượng chuyện góp tiền tổ chức lễ hội, ai bỏ tiền thì rồng sẽ tới nhà họ nhảy múa, bỏ tiền càng nhiêu, thời gian nhảy múa càng lâu. Như vậy họ có thể diện, mọi người có náo nhiệt để xem.”
“Úi, chiêu này của đại lão gia thật là cao.” Vũ bộ đầu sáng cả mắt: ” Thuộc hạ cũng muốn bỏ tiền để rồng tới trước cửa múa vài cái, ha ha.”
“Được, vậy chuyện tổ chức múa rồng giao ngươi phụ trách.” Lãnh Nghệ thấy hắn hào hứng với chuyện này như thế, chuyển giao trách nhiệm:
Vũ bộ đầu vỗ ngực bồm bộp hứa nhất định làm thật tốt, xem chừng có vẻ thích lắm.
Mọi việc đâu vào đấy rồi, Lãnh Nghệ cũng vui vẻ, đang định vào nội trạch thì đằng xa có người gọi, quay đầu thấy Hồng lý trưởng dẫn mấy chục người theo, ai nấy mặc gấm mặc lụa đắt tiền, phía sau có người gồng người gánh, đều phủ lụa đỏ rực.
Đổng sư gia nghe thấy có náo nhiệt cũng đã tới, nãy giờ không có cơ hội lên tiếng, giờ mới ở bên nói nhỏ: “Đông ông, mọi năm lý trưởng các nới tới chúc Tết cũng là mùng bảy mùng tám, năm nay mới mùng một đã tới, thật hiếm có.”
Lãnh Nghệ chỉ cười, thầm nghĩ mình đi một vòng dằn mặt xem ra có tác dụng đấy.
Hồng lý trưởng đi trên cùng, giọng vang vang: “Đại lão gia, các lý trưởng và hương thân tới chúc Tết đại lão gia đây ạ.”
“Không cần khách khí.” Lãnh Nghệ cười ha hả chắp tay: ” Các vị lý trưởng, mời vào hoa sảnh nói chuyện.”
Nói xong chắp tay sau lưng khuỳnh chân đi trước, một đoán lý trưởng theo sau, tới hoa sảnh phân chủ khách ngồi xuống, thị tòng dâng trà.
Hồng lý trưởng vén áo bào quỳ xuống khấu đầu: “Bọn tiểu nhân chúc Tết đại lão gia.”
Lãnh Nghệ ngồi nguyên tại chỗ, hai tay nâng hờ: “Chư vị đứng dậy đi, không cần khách sáo.”
Đoàn lý trưởng và hương thân đứng dậy, tự ngồi vào chỗ, ghế đơn không đủ, ghế dài vẫn có, Lãnh Nghệ ngồi chính giữa, những người khác ngồi hai hàng hai bên.
Lãnh Nghệ nhìn quanh, vài gương mặt nhận ra, đa phần xa lạ, hỏi: “Ồ, Chu viên ngoại đâu, sao không tới?”
Hồng lý trưởng thở dài, hơi ngập ngừng: “Chuyện này, chuyện này… Đại lão gia, hắn chết rồi ạ!”
Lãnh Nghệ giật mình: “Chết à? Hôm 29 Tết hắn còn mang lễ vật tới tặng ta, sao hôm nay lại chết rồi?”
“Nghe gia nhân nói, là từ huyện nha tặng lễ vật cho đại lão gia về, nửa đường lỡ chân ngã xuống núi.”
Thành Lạc Tiệp đứng bên cạnh Lãnh Nghệ hộ vẻ ngẩn ngơ, tên ác bá ấy vậy mà chết như thế.
“Ái dà.” Lãnh Nghệ dậm chân than tiếc: ” Lần trước ở cầu treo Chu viên ngoại và bản huyện gặp phải cường phỉ đánh cướp, ngày đó đại nạn không chết, vậy mà lại lỡ chân mà… Thật làm người ta đau lòng. Phải rồi, không phải là lại gặp cường đạo chứ, bản huyện phải nghiêm tra.”
“Không phải, không phải ạ.” Hồng lý trưởng nghe thấy cường đạo với tra xét là chột dạ, lần trước đại lão gia bị tập kích khó lắm mới lấp liếm cho qua được, thêm lần này thì ông ta mất chức là cái chắc, rối rít xua tay: ” Có mấy phó tòng đi cùng hắn kể, đang đi bình thường, đột nhiên trượt chân ngã, không may, đơn thuần là không may mắn thôi ạ, không phải do cường đạo.”
“Làm sao bỗng nhiên trượt chân được chứ?” Lãnh Nghệ tỏ vẻ làm cho ra nhẽ:
“Đúng đấy ạ, nghe nói là đi qua Phủ khảm Nhai, đại lão gia cũng biết đoạn đó là nguy hiểm nhất, đường quanh co lại hẹp, bất cẩn một chút là ngã xuống khe núi mười mấy trương. Lúc Chu viên ngoại ngã xuống, chân tay còn cử động được, đám phó tòng chuẩn bị khiêng về huyện thành tìm lang trung chữa trị, không ngờ đi không lâu thì trút hơi thở cuối cùng.” Hồng lý trưởng thở dài buồn thảm:
Xem ra ông trời mở mắt rồi, Lãnh Nghệ mừng lắm, Thành Lạc Tiệp không phải đi làm chuyện này vẫn tốt nhất, ngoài mặt thở ngắn than dài: “Đúng là họa bất đơn hành, Chu viên ngoại bỏ bao tiền cứu tế hương thân, mọi người xem hôm nay hương thân các nơi tới tặng huyện Vạn Dân Tán, kỳ thực tặng cho mọi người mới đúng.”
Một đám lý trưởng và hương thân phun loạt rắm thối mù mịt nịnh bợ Lãnh Nghệ, đám này văn hóa chẳng cao, quanh đi quẩn lại chỉ có yêu dân như con, bám sát dân tình… Chẳng có tí sáng tạo nào, nghe mà phát chán.
Dù sao không khí nói chung rất tốt, Chu Bằng xấu sổ bị lãng quên nhanh chóng, năm mới mà ai cũng chỉ nói chuyện vui, qi muốn nhắc tới con quỷ xui xẻo ấy làm gì. Được một lúc, Hồng lý trưởng thấy thời điểm đã tới, chắp tay nói: “Đại lão gia, bọn tiểu nhân chuẩn bị một ít quà năm mới, mong đại lão gia nhận cho.”
Lãnh Nghệ nhìn đống hộp lớn hộp nhỏ sơn son thiếp vàng đặt góc hoa sảnh, lên giọng nói: “Bản huyện xưa nay không thu lễ vật, có điều niệm tình mọi người từ xa tới không dễ, để mọi người khiêng về thì không nể mặt.”
Cả đám lý trượng hí hửng vâng dạ, chỉ sợ y không chịu nhận quà chứ nhịu nhận thì chuyện gì cũng dễ nói. Trước đó một loạt việc làm của Lãnh Nghệ khiến cho bọn họ hết sức bất an, nếu gặp thanh quan thì họ khó sống rồi, chỉ cần nhận quà, hết thảy sẽ như cũ.
Thế nhưng cả đám đang hớn hở thì Lãnh Nghệ nói tiếp làm ai nấy trố mắt: “Huyện Âm Lăng chúng ta là nơi núi cao nước sâu, bách tính nghèo khổ, cần cứu tế quá nhiều, lần này chỉ là cứu đói khẩn cấp, chứ chưa thay đổi được gì, vẫn là muối bỏ biển. Cho nên số lễ vật này bản huyện coi như các vị quyên tặng cho bách tính, bản huyện đại diện cho bách tính tạ ơn các vị… Người đâu.”
Lập tức có tạo đãi đi nhanh vào, khom người đợi lệnh.
Lãnh Nghệ nói lớn: “Đi gọi hộ phòng ti phòng và ti thương tới đây, kiểm kê khoản quyên tặng của các vị lý trưởng, ghi vào dánh sách, chuẩn bị ghi vào bia công đức. À phải bia công đức chuẩn bị tới đâu rồi.”
Tạo đãi vội báo: “Bẩm đại lão gia, đang tích cực xây dựng ạ, hẳn có thể hoàn thành trước 15 tháng Chạp.”
“Rất tốt, tới khi đó bản huyện sẽ tổ chức lễ mừng long trọng, biểu dương những hương thân đã quyên tiền cứu trợ bách tính! Lần này cũng tính vào, đừng quên.”
“Vâng ạ.” Tạo đãi vội chạy đi gọi người.
Đám lý trưởng nhìn nhau không biết nói gì hơn.