Phần 153: Chuyện gì phải tới rồi sẽ tới. (3)
Lãnh Nghệ hồi hộp vô cùng, sợ Trác Xảo Nương sẽ hỏi những câu khó trả lời được, y quyết định làm kẻ ác cáo trạng trước, tiên hạ thủ vi cường: “Sao tối nay nàng cứ lạ lạ làm sao ấy?”
Trác Xảo Nương quả nhiên rối rít: “Đâu, đâu có.”
“Có!” Lãnh Nghệ chiếm được tiên cơ nào chịu bỏ qua, nếu để Trác Xảo Nương mang theo nghi vấn trong lòng rất không hay, tiểu nha đầu này thông minh lắm đấy, nàng biết hết không chịu nói thôi. Như chuyện tỷ muội Thành gia, cứ vậy im ỉm, lúc nói ra một cái làm Lãnh Nghệ suýt đứng tim: ” Trước kia nàng không như thế.”
Trác Xảo Nương mặt nóng bừng, đề tài này bảo nàng trả lời thế nào được, nghĩ thôi đã thấy xấu hổ lắm rồi: “Chắc là, chắc là lâu rồi không cùng quan nhân… Cho nên, cho nên…”
“Thấy gì nào? Có phải thấy quan nhân khác trước kia không?” Lãnh Nghệ cố tình cướp lời nàng:
Trác Xảo Nương đúng là có cái cảm giác này, chính xác là khác biệt thế nào nàng không nói lên được, chỉ là thấy lạ lắm. Vào thời khắc đó, nàng thấy như một người hoàn toàn xa lạ tiến vào thân thể vậy, không có sự thân thuộc kia, tích tắc ấy làm nàng sợ hãi như hóa đá, cho nên mới cố quay đầu nhìn Lãnh Nghệ. Chỉ là cảm giác thôi, khác biệt thế nào nàng không nói được, sự khác biệt lớn nhất có lẽ là quá trình lâu hơn trước. Nàng cứ nghĩ ngợi mãi, nhưng Lãnh Nghệ vừa hỏi tới, nàng thấy mình suy nghĩ linh tinh rồi: “Không, không ạ, làm sao khác trước kia được.”
Qua rồi, Lãnh Nghệ thầm thở phào, nhưng đồng thời trào dâng cảm giác tội lỗi, trượng phu của nàng qua đời rồi, nàng không hề hay biết, giờ ngủ với người ta, lại bị người ta lừa. Lãnh Nghệ thấy sau này nhất định phải bù đắp cho Trác Xảo Nương nhiều hơn, cúi xuống hôn lên cổ lấm tấm mồ hôi của nàng, ôn nhu trách: “Nàng đó, cái đầu nhỏ suốt ngày cứ thích suy nghĩ lung tung thôi, cũng tại ta quá bận bịu, không để ý nói chuyện cùng nàng, không đủ quan tâm tới nàng, khiến nàng suy nghĩ ngợi, sau này ta nhất định bỏ thêm thời gian ở bên nàng.”
Trác Xảo Nương lòng ấm áp, muốn quay người: “Không đâu, quan nhân đối xử với thiếp đã rất tốt rồi… Quan nhân, thiếp, thiếp muốn ôm chàng…”
Lãnh Nghệ sao để nàng quay lại, ôm gọn thân thể nhỏ nhắn đó trong lòng, thủ thỉ: “Để ta ôm nàng là được rồi, ta thích ôm nàng thế này.”
Trác Xảo Nương dựa người vào Lãnh Nghệ, cứ như dựa vào ngọn núi vững trãi, troàn thân bao bọc trong lòng y, cảm giác vô cùng vững tâm, trách bản thân, quan nhân cả ngày bôn ba vì bách tính, mình lại lo nghĩ vẩn vơ. Quan nhân vẫn rất quan tâm tới mình, chàng ôm mình chặt như vậy, như ôm bảo bối vậy, nghĩ thế thân thể hoàn toàn thả lỏng, dựa vào lòng Lãnh Nghệ, ngủ thật say.
Ngày hôm sau như mọi khi, khi Lãnh Nghệ rời giường thì Trác Xảo Nương đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Lãnh Nghệ nhìn nàng mặt mày tươi tắn, miệng còn ngâm nga hát gì đó, tựa như đóa hoa được tưới đẫm sương đêm, càng thêm kiều diễm, thầm nghĩ, phu thê hài hòa đúng là mỹ phẩm tốt nhất.
Qua được một kiếp nạn Lãnh Nghệ cũng nhẹ nhõm hẳn, không phải cẩn thận dè dặt nữa, mọi thứ xung quanh trở nên đặc biệt gần gũi thân thiết. Mau chóng rửa ráy, ngồi xuống bàn.
Bữa sáng vẫn như mọi khi, chỉ có dưa muối và cháo loãng.
Trác Xảo Nương ngồi xuống bên cạnh, thẹn thò nhìn y một cái, gắp miếng dưa chua vào bát cháo của y: “Quan nhân ăn thêm dưa, cháo ăn với dưa càng ngon.”
“Ừ!” Lãnh Nghệ lòng đang lâng lâng, nổi hứng lên quay sang hôn lên má nàng một cái, còn cố tình để phát ra tiếng chụt rất to:
Mặc dù Trác Xảo Nương cùng trượng phu rất ân ái, nhưng chưa bao giờ giữa ban ngày ban mặt làm động tác thân thiết như thế. Cho nên tức thì làm Trác Xảo Nương mặt đỏ au, má nóng ran, đầu cúi gằm thẹn thùng, cứ như vô vợ mới về nhà. Đồng thời lòng nàng tràn ngập hoan hỉ, lại gặp miếng dưa nữa cho Lãnh Nghệ.
Đến khi nàng gắp miếng dưa thứ năm, Lãnh Nghệ thấy không thể không lên tiếng: “Đủ rồi, đủ rồi, đầy sắp tràn rồi.”
Trác Xảo Nương kêu “á”, bấy giờ mới nhận ra hành động ngớ ngẩn của mình, ai ngờ cũng biết bao biện: ” Quan nhân ăn nhiều một chút, hôm nay không phải chàng muốn đi xem bách tính ăn Tết à, nói không chừng chẳng biết lúc nào mới ăn trưa.”
Tối qua Lãnh Nghệ chỉ thuận miệng bịa bừa lý do qua loa thôi, chính y còn chẳng nhớ nữa là, không ngờ Trác Xảo Nương lại nhớ rồi. Thầm nghĩ thế cũng tốt, không phải kiếm cớ cùng Thành Lạc Tiệp đi giết Chu Bằng nữa.
Bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó là giọng Trịnh Nhiên gọi: “Đại lão gia, gác cửa nha môn nói, có rất nhiều bách tính tới chúc tết đại lão gia.”
Bách tính tới chúc Tết quan gia, có thông lệ này à? Lãnh Nghệ đứng dậy bảo Trác Xảo Nương: “Để ta đi xem.”
Trác Xảo Nương đứng dậy theo: “Quan nhân, mặc quan phục rồi hẵng đi.”
“Không cần, ta đi gặp bách tính chứ đâu phải tới quan nha làm việc.”
Lãnh Nghệ vừa ra ngoài liền bắt gặp một nữ tử mặc võ phục gọn gàng yểu điệu đứng đó nhìn mình, không rõ là tỷ tỷ hay muội muội. Nhưng trong khoảnh khắc từ vẻ mặt không nóng không lạnh, có chút xa cách nhàn nhạt của nàng liền biết ngay, là muội muội rồi, thế là chột dạ quay đầu sang bên bước đi, đi mấy bước lại bắt gặp nữ tử khác ăn mặc không khác, bất kể dung mạo hay vóc dáng giống hệt người vừa rồi, đang nhìn y với ánh mắt khác thường, không khỏi khiến người ta cảm giác quỷ dị.
Lòng giật thót, lần nữa Lãnh Nghệ không phân biệt nổi đâu là tỷ tỷ, đâu là muội muội nữa rồi, mà phải nói cho rõ là y cũng không dám phân biệt, chỉ biết cắm đầu mà đi.
Doãn Thứu không biết cả ngày rình rập chỗ nào, y vừa rời nội trạch một cái là bám theo, đôi khi Lãnh Nghệ cũng không khỏi thắc mắc, ông ta có ngủ không?
Đến đại môn nha môn, hôm nay trực không ngờ là Vũ bộ đầu, còn mặc đồng phục mới, râu ria cắt tỉa gọn gàng, trông tinh thần lắm, khác hẳn bộ dạng lôi thôi thường ngày. Từ xa nhìn thấy Lãnh Nghệ, phấn chấn nói: “Đại lão gia, có rất nhiều bách tính từ khắp nơi tới chúc Tết, chậc chậc, thuộc hạ làm ở nha môn đã gần 20 năm, đây là lần đầu thấy bách tính tới chúc Tết đại lão gia.”