Phần 152: Chuyện gì phải tới rồi sẽ tới. (2)
Đêm đã khuya, tình hình cũng không có gì khác ngày thường, chỉ có sự im lặng bao chùm.
Không có xuân vãn, không có đốt pháo, không có tiếng nhạc rộn ràng, cứ như thế này ngồi đợi tới năm mới tới, nghe một tiếng kẻng cầm canh thôi sao? Lãnh Nghệ thấy rất vô vị lại buồn ngủ, ngáp một cái nói: “Hay là chúng ta chúng ta đi nghỉ đi, mai ta muốn đi vòng quanh xem bách tính đón Tết thế nào nữa.”
“Vâng!” Trác Xảo Nương vội dọn đồ thêu, đứng dậy trải giường, giúp Lãnh Nghệ rửa chân, thay áo rồi lên giường thả rèm xuống:
Lãnh Nghệ vẫn nằm bên ngoài, vẫn thói quen cũ, y ngủ rất nhanh, nhưng trong giấc ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc liền tỉnh ngay. Nghe kỹ không ngờ tiếng khóc này tới từ sau lưng. Xoay người một cái, ngoài phòng vẫn thắp hai ngọn đèn lồng, ánh sáng lờ mờ chiếu qua cửa sổ, y thoáng nhìn thấy bờ vai nhỏ nhắn của Trác Xảo Nương run khe khẽ, tiếng khóc nhỏ như cố kìm nén, rất nhỏ, nhưng thê lương, làm người ta nát lòng.
Tình cảnh này khiến Lãnh Nghệ tỉnh ngủ tức thì, vội vàng trở mình ngồi dậy, xoay vai Trác Xảo Nương, hỏi nhỏ: “Nàng làm sao thế?”
Trác Xảo Nương ngừng thút thít tức thì, xoay người đi che giấu nước mắt, lí nhí: “Không có gì ạ.”
“Nhất định là có chuyện gì rồi, ta nghe thấy nàng khóc.” Lãnh Nghệ dỗ dành: ” Có chuyện gì nàng phải nói cho ta biết, ta nói rồi mà, chúng ta phải nương tựa vào nhau, nếu có chuyện nàng không nói, sao có thể gọi là phu thê nữa.”
Trác Xảo Nương quay lại nhìn Lãnh Nghệ, nước mắt long lanh như ngọc rơi từng hàng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tiếng khóc trở nên rõ ràng: “Quan nhân… Quan nhân nhất định chê thiếp rồi.”
Lãnh Nghệ giật mình đánh thít, mơ hồ đoán ra được chuyện gì, hơi hoảng: “Sao nàng lại nghĩ thế?”
Quả nhiên Trác Xảo Nương càng thêm ủy khuất, òa khóc thành tiếng: “Quan nhan, đã, đã gần hai tháng không cùng thiếp… Không cùng thiếp… rõ ràng là chê thiếp rồi.”
Lãnh Nghệ quýnh quáng, đến rồi, chuyện y luôn sợ đã đến rồi, tiểu nha đầu rốt cuộc đã nói ra, gượng gạo đáp: “Ừm, gần đây gặp nhiều chuyện không may, rồi công vụ bận rộn, cảm thấy mệt mỏi, cho nên không có tâm tư đó, không phải chê gì nàng. Nàng đừng nghĩ nhiều.”
“Nhưng hôm nay là ba mươi cơ mà…” Trác Xảo Nương sụt sịt mũi, nước mắt đã chảy xuống thành dòng, mang theo thương cảm vô hạn, nói đứt quãng trong tiếng nấc: ” Thiếp, thiếp biết rồi, quan quân thích tỷ muội Thành bộ đầu… Nếu sau này quan nhân muốn… Muốn nạp họ về làm thiếp, thiếp không nói gì cả… Chỉ là… Chỉ là… Quan nhân thà thân mật với họ, chứ không muốn cùng thiếp… Họ, họ xinh đẹp hơn thiếp, lại còn có hai người… Thiếp là nha đầu thôn dã… Không thể so được.”
Nàng khóc như đứa bé lạc đường không tìm thấy mẹ đâu, chỉ biết đứng giữa được khóc bơ vơ bất lực, chẳng ai thấy cảnh đó có thể không đau lòng.
Lãnh Nghệ tay chân luống cuống, chuyện này không trì hoãn được nữa rồi, nếu không Trác Xảo Nương sẽ nghĩ quẩn. Dù sao thì ải này sớm muộn cũng phải trải qua, là phúc không phải là họa, là họa không tránh được. Cấp sinh trí, Lãnh Nghệ nghĩ ra một cách, phải rồi, đúng rồi, chỉ cần không để nàng đụng vào mình nàng sẽ không nhận ra khác biệt đâu.
Nghĩ là làm Lãnh Nghệ từ từ ghé sát vào lưng Trác Xảo Nương, ôm nàng, tay khẽ nắm lấy bầu ngực thiếu nữ, ngực nàng không lớn, nhỏ như chú chim bồ câu non, nằm trọn trong tay y.
Trác Xảo Nương không khóc nữa, vừa mừng vừa bất ngờ, muốn quay người lại, nhưng Lãnh Nghệ ôm rất chặt từ phía sau, làm nàng không xoay người được, thở trong tiếng rên rỉ: “Quan nhân, quan nhân…”
Lãnh Nghệ cúi đầu mơn man vành tai trắng mềm, thì thầm: “Ta thích tư thế này.”
Trác Xảo Nương nghe mà ngượng quá mức, vội ôm lấy gò má nóng hổi của mình, cảm giác được trương phu đang cởi dây áo mình, dần để lộ ra bờ vai trắng thanh mảnh vừa chiếc lưng trắng muốt chỉ còn giây yếm nhỏ vắt qua, cùng chiếc quần lót màu sen hồng mỏng manh, làm cơ thể thiếu nữ mười sáu mười bảy hiện ra trong ánh sáng đo đỏ của ngọn đèn lồng lay động bên ngoài không kém gì trái tim Lãnh Nghệ lúc này…
Vốn Lãnh Nghệ vốn có chút miễn cưỡng, chuyện ngày với y mà nói còn chút chướng ngại tâm lý. Đến khi bờ mông tròn lẳn trắng phau lúc lên lúc xuống đập thẳng vào mắt, lửa dục trong y bừng cháy phừng phừng, bản thân Lãnh Nghệ lại là người không kìm nén nổi, nóng vội cởi y phục, lật nằm đè lên trên thân thể nhỏ xinh trong tiếng kêu yêu kiều của Trác Xảo Nương.
Dưới ánh sáng tù mù của hai chiếc đèn lồng đỏ chiếu xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ, khuôn mặt của Trác Xảo Nương dại đi vì sợ hãi, trong đêm tối trước mắt nàng chỉ là không gian mờ mịt, không thấy gì xảy ra phía sau mình, cảm giác Lãnh Nghệ tiến vào, thân thể mềm mại đang nằm bẹp trên giường bống nhiên cứng đơ ra như tượng.
Tim Lãnh Nghệ cũng ngay tức thì nhận ra phản ứng của nàng, trái vọt lên tới tận cổ, tiểu huynh đệ thiếu điều xìu xuống, cố ý tấn công thật mạnh: “Làm sao thế? Sao khẩn trưởng như vậy?”
“Quan quan, quan nhân…” Trác Xảo Nương nghe được giọng quen thuộc thì sợ hãi vơi đi phần nào, siết chặt lấy đệm trải giường, thân thể nhỏ bé liên tục bị từng đợt tấn công đẩy về phía trước, khoái cảm ập tới như thủy triều, lời muốn hỏi thì lại xấu hổ không thốt ra được, nàng cố quay người lại nhìn phía sau, nhưng bất thành, quay hết cỡ cũng không thấy, nàng muốn y dừng lại nhưng lại không phải nói thế nào: ” Sao… Làm sao…”
Lãnh Nghệ càng sợ càng chỉ biết tăng tốc lấp liếm: “Làm sao?”
Cánh môi quyến rũ của nàng theo từng nhịp ra vào của Lãnh Nghệ mà phát ra tiếng rên xiết như nức nở, cuối cùng biến thành tiếng rên kéo dài, còn làm sao nói được gì nữa: “Không, không có gì…”
Chiếc giường phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ, hai tấm thân quấn vào nhau, trong ánh sáng lờ mờ thấp thoáng từng phần thân thể trắng phau phau. Tiếng thở nặng nhọc với tiếng rên rỉ như nỉ như non tao thành bản dao hưởng mê lý tuyệt diệu trong đêm giao thừa…
Khi hết thảy quay trở về yên tĩnh, Lãnh Nghệ vẫn chưa buông nàng ra, cứ thế từ phía sau lưng ôm nàng, trong lòng thấp thỏm không thôi. Cảm giác mỹ diệu không bao nhiêu, lo lắng bất an thì tới giờ vẫn chưa hết.
Trác Xảo Nương toàn thân bải hoải, liên tục cao trào làm nàng kiệt sức hoàn toàn, dựa vào lòng y, mắt khép lại không biết đang nghĩ gì.