Phần 150: Nhầm to rồi
Tết đã tới gần lắm rồi, tựa hộ trong hơi lạnh buốt giá ngày cuối năm có thêm mùi vị gì đó làm lòng người bồi hồi. Nhưng càng là ngày Tết, đám Doãn Thứu càng thêm khẩn trương, vì sát thủ luôn thích ra tay vào thời điểm này, lần trước còn không biết làm sao vượt qua được, vừa thầm thấy may mắn vừa sợ hãi. Đối phương có một cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, sợ là may mắn không tới lần thứ hai.
Lãnh Nghệ rất thản nhiên, tuy mới gặp Hồng Bạch hai lần nhưng dám khẳng định, kẻ đó tự phụ ngạo mạn, đã nói ắt sẽ giữ lời, không có kẻ đối đầu đáng sợ ấy, phần còn lại tin rằng Doãn Thứu dư sức đối phó.
Từ sáng sớm Trác Xảo Nương đã bày bàn cúng tổ tiên Lãnh gia, bài vị cái dùng tạm, bài vị thật sự hẳn ở từ đường ở quê. Trên bàn cúng có một cái đầu lợn, bánh trái hoa quả đủ năm thứ. Có câu, cúng thần tiên nhanh, cúng tổ tiên chậm, mời tổ tiên về ăn Tết là chuyện rất long trọng tốn thời gian, không thể qua loa. Ngày xưa quy củ phức tạp, kiêng kỵ nhiều, nhưng may là ở nơi này chỉ có hai phu thê, mọi thứ làm đơn giản đi, phần chính dài nhất là đọc văn tế do Đổng sư gia khởi thảo.
Lãnh Nghệ đọc văn tế tới nửa canh giờ, nhiều chữ cổ loằng ngoặc y chẳng biết là cái gì, lập lờ cho qua, thôi thì an ủi có lòng thành là được, tổ tiên không trách con cháu chuyện nhỏ nhặt vậy đâu. Đến khi dâng hương, chuẩn bị quỳ xuống khấu đầu thì không thấy Trác Xảo Nương đâu, quay đầu tìm thấy nàng thập thò ở cửa, vẫy tay: “Xảo Nương, lại đây.”
“Dạ?” Trác Xảo Nương không hiểu:
“Tới đây khấu đầu với tổ tiên.” Lãnh Nghệ gọi:
Quy củ nam không cúng trăng, nữ không cúng tế, khi cũng tế trời đất tổ tiên thì chỉ giới hạn nam nhân thôi, nhà càng có địa vị thì càng chú ý, thậm quy củ nghiêm ngặt hơn những nữ nhân không may mắn như ở góa, tái giá, mang thai còn không được phép chuẩn bị đồ cúng.
Trác Xảo Nương chỉ biết xưa nay cúng tế tổ tông luôn do người Lãnh gia làm, không hiểu sao Lãnh Nghệ gọi mình nữa, nhưng trong lòng cảm kích, có cảm giác phu thê đồng cam cộng khổ. Vì thế vội vàng chỉnh lại trang phục, đứng sau Lãnh Nghệ nửa bước, hành lễ ba quỳ chín dập đầu, cuối cùng hô lớn: “Mời tổ tông về ăn cơm.”
Tế tổ xong thì bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, lần này tới lượt Lãnh Nghệ bị kỳ thị, Trác Xảo Nương nhất quyết làm một mình, đây là bữa cơm quan trọng trong năm, không cho Lãnh Nghệ vào bếp, đóng cửa bếp tự làm một mình.
Lãnh Nghệ bận rộn suốt thời gian dài, bỗng dưng chẳng có gì để làm, nhất thời chẳng biết làm gì cả, về thư phòng ngồi đực mặt bên bàn.
Thành Lạc Tiệp đứng ở cửa do dự chốc lát đi vào nói nhỏ: “Nghệ ca ca, mai thiếp muốn tới thôn Hồng Tùng, giết tên cẩu tặc Chu Bằng, thiếp không đợi thêm được nữa, để hắn sống qua năm mới là may mắn cho hắn rồi.”
Lãnh Nghệ ngẫm nghĩ, không phản đối còn nói: “Ta đi cùng nàng.”
Thành Lạc Tiệp cảm động lắm, quay đầu không thấy ai, hôn nhanh lên miệng Lãnh Nghệ một cái: “Không được, năm mới chàng ở nhà cùng tẩu tử. Thiếp đi một mình đi nhanh về nhanh.”
Lãnh Nghệ lắc đầu, cô nương này võ công cao đấy, nhưng thứ khác rất hồ đồ: “Nàng đi một mình ta không yên tâm.”
“Có gì mà không yên tâm, hắn chỉ là tên thổ tài chủ, không biết võ công.”
“Ta biết, nhưng không đi theo nàng, ta không yên tâm được, chúng ta đi cùng nhau thì hơn. Dù sao đi về trong ngày, kiếm cớ gì đó là được.”
Thành Lạc Tiệp kỳ thực cũng mong Lãnh Nghệ đi theo, trước kia quyến rũ y là vì hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thời gian qua ở cùng nhau, nàng nhận ra thư sinh này có rất nhiều chỗ đáng yêu, chỉ muốn lúc nào cũng ở bên y. Nghe Lãnh Nghệ nói thế thì hớn hở gật đầu: “Chàng định kiếm cớ thế nào?”
“Mai ta bảo Lạc Tuyền, Trịnh Nghiên đưa Xảo Nương tới miếu thành hoàng dâng hương, ta ở nhà xử lý công vụ, nàng kiếm cơ dụ Doãn Thứu đi nơi khác, ta hóa trang lẻn ra ngoài, đợi nàng ở cổng thành, chúng ta cùng tới thôn Hồng Tùng là được.” Lãnh Nghệ kiến nghị:
“Tốt quá, quyết định như thế.” Thành Lạc Tiệp hưng phấn, hôn chụt Lãnh Nghệ một cái rồi chạy ù mất:
Lãnh Nghệ xoa xoa má, quan hệ hai người càng lúc càng không rõ ràng rồi, thôi kệ, đến đâu thì đến, không phải thời xưa năm thê bảy thiếp là bình thường à, sai thì cho sai luôn đi. Cởi bỏ được một nút thắt, lại có việc để làm, lòng thấy Lãnh Nghệ thoải mái hơn hẳn, trải giấy bút ra, luyện tập thư pháp.
Một lát sau cửa thư phòng lại mở, Lãnh Nghệ ngẩng đầu thấy Thành Lạc Tiệp, không quá để ý, vẫn chăm chú viết nốt bài thơ cổ, tập viết được một thời gian rồi, tìm được cảm giác, có chút yếu quyết, càng viết càng thuận tay, không lóng ngóng như ban đâu.
Thành Lạc Tiệp thấy y chuyên tâm như vậy thì cũng không nói gì, đứng bên cạnh mài mực.
Lãnh Nghệ rốt cuộc đã viết xong gác bút xuống, cảm thấy hôm nay trạng thái rất tốt, chữ viết ra bảy tám phần giống với vị tri huyện kia rồi. Nhất thời lòng phấn khích, vươn tay ra vòng qua chiếc eo nhỏ của Thành Lạc Tiệp, kéo nàng ngồi ngang trên đùi mình, nhéo khẽ chóp mũi nhỏ của nàng: “Sao, lại muốn khuyên ta đừng đi à, yên tâm, chúng ta lén đi, không ai biết thì làm sao có nguy hiểm.”
Thân thể Thành Lạc Tiệp thoáng run lên, rồi cứng đờ, gương mặt cái đỏ bừng, mắt nhìn y đầy ngỡ ngàng.
Đến lúc này Lãnh Nghệ mới nhận thấy biểu hiện của nàng là lạ: “Sao thế?”
Thành Lạc Tiệp ngước mắt lên ngơ ngác nhìn y, đôi mắt long lanh mơ hồ, như ở trong giấc mộng dài.
Khoảng cách hai người rất gần, Lãnh Nghệ liền nhìn thấy cánh môi đỏ của nàng, tức thì như bị điện giật, vội vàng buông nàng ra nhảy về sau hai bước, lắp ba lắp bắp: “Cô, cô, cô là Lạc Tuyền.”
Thành Lạc Tuyền vốn cả người ngã vào lòng Lãnh Nghệ, y đột nhiên buông tay rút lui, tức thì mất đi chỗ dựa, người ngã ra đất. Với võ công của nàng, đáng lẽ không thể xảy ra chuyện này, Lãnh Nghệ hết hồn chạy tới đỡ lấy.
Ánh mắt Thành Lạc Tuyền vẫn còn ngây dại, chẳng biết phải làm gì.
Lãnh Nghệ không khá hơn là bao, đầu óc bấn loạn, cũng đủ hiểu, người ta là hoàng hoa khuê nữ đấy, chưa bao giờ có nam nhân đụng chạm vào, Vậy mà y hết ôm lại sờ nắn như thế, với nữ nhân thời cổ, đây hẳn là chấn động nghiêm trọng, thế nên tạm thời ở trong trạng thái nửa hôn mê này.
Thôi xong rồi mình nhầm muội muội với tỷ tỷ, xảy ra chuyện này phải làm sao? Đều tại Thành Lạc Tiệp cả, ở bên y không có ai là đòi hôn đòi thân mật, làm y hư hỏng thế này.
Đúng lúc này có tiếng nói chuyện bên ngoài, là Trác Xảo Nương và Trịnh Nghiên, hình như đang hỏi Thành Lạc Tuyền ở đâu.
Thành Lạc Tuyền nghe thấy người gọi tên mình mới a một tiếng, giật bắn mình ngồi thẳng dậy như lò so, bối rối rời khỏi vòng tay Lãnh Nghệ, cuống quýt bỏ chạy, tiếp đó là tiếng va đụng, hiển nhiên là tâm trí nàng còn chưa bình tĩnh trở lại.