Phần 146: Tôi chẳng biết gì hết
Lãnh Nghệ nhìn một thân áo trắng phiêu dật của Bạch Hồng mà thầm khinh bỉ trong lòng, trên đời này người không có tư cách nói tới nghệ thuật ám sát chính là ngươi đấy: “100 Lượng vàng này, ta được chia bao nhiêu?”
Bạch Hồng hào phóng nói: “Toàn bộ là của ngươi, tư liệu liên quan tới mục tiêu do ta cung cấp, ngươi chỉ cần giết người là đủ.”
Nghe thật hay, “chỉ cần” thật là đơn giản quá đi, Lãnh Nghệ nghĩ, cũng phải thôi, mình thành công, không rõ hắn có lợi ích gì, nếu mình thất bại, thì rõ là người ta chả mất gì… à không, hắn chẳng tốn sức loại bỏ được một đối thủ khó khăn chứ.
Nghĩ theo góc độ này, Lãnh Nghệ mới thấy lời mời của Bạch Hồng không hấp dẫn như bề ngoài.
Nhưng mà 100 lượng vàng, tức là 1000 lượng bạc, không những trả hết nợ mà còn dưa một khoản, chỉ còn vài ngày là Tết rồi, không biết Xảo Nương ở nhà vì tiền bạc mà lo lắng cỡ nào, nhớ tới cô vợ nhỏ của mình, Lãnh Nghệ vừa ấm áp lại có chút xót xa, hít sâu một hơi rồi gật đầu: “Được, chỉ có điều nếu ta điều tra thấy hắn không đáng tội chết, có thể từ bỏ nhiệm vụ chứ?”
“Ta đã nói rồi, luôn có người tiếp nhận nhiệm vụ, vì thế ta không ép ai cả.” Bạch Hồng lấy trong lòng ra một cái túi, ném cho Lãnh Nghệ: ” Trong đó có một cái mặt nạ da người, tốt hơn nhiều lần ngươi dùng khăn che mặt. Đây cũng là tiêu chí để nhận ra ngươi, chỉ cần ngươi đeo lên, ta sẽ biết ngươi là Hắc Hồng.”
Hắc Hồng? Ngươi đừng tùy tiện đặt biệt hiệu cho người ta thế chứ, nghe chả hay tẹo nào, đồng thời Lãnh Nghệ hiểu ra, bảo sao da mặt tên này lại giống như người bệnh, biểu cảm lạnh lùng hời hợt: “Vậy là ngươi cũng đeo mặt nạ?”
“Ở Ba Châu có tửu điểm Hạnh Hoàng, giới thiệu nhiệm vụ, cung cấp tình báo, thanh toán thù lao đều ở đó. Ngươi đeo cái mặt nạ này tới, sẽ có người nhận ra ngươi. Nhiệm vụ này phải hoàn thành trong vòng một tháng… Ta đi đây.” Bạch Hồng không trả lời câu hỏi thừa thãi của Lãnh Nghệ, dứt lời huýt sáo, tức thì có mấy đại hán vượt tường mà vào, mang theo mấy sát thủ đã chết bỏ đi, nhanh chóng như lúc tới:
Thoáng cái đã đi hết, viện tử quay lại vắng lặng như cũ chỉ có gió và tuyết cùng ánh đèn lồng đỏ lay động.
Lãnh Nghệ không khỏi cảm thấy ly kỳ tới khó tin, y vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử, rồi bằng cách thần kỳ khó tin nào đó, y còn sống, rồi đồng ý làm việc cho chính kẻ muốn giết mình, chuyện lạ trên đời đến thế là cùng.
Có điều lúc này Lãnh Nghệ cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lùi vào phòng tối, leo lên xà ngồi rình như cú mèo, đợi chắc chắn không ai ở xung quanh mới thay quan bào chạy ra ngoài, việc đầu tiên là kiểm tra ba người kia, đúng là chỉ hôn mê liền yên lòng. Trước tiên bế Thành Lạc Tiệp về phòng, đặt lên giường, còn Doãn Thứu và Ngụy Đô đãi ngộ kém hơn, y xốc nách kéo vào trong phòng đặt trên mặt đất. Sau đó đốt đèn, lấy nước lạnh, hết rưới lại gọi, mãi một lúc mới đánh thức được bọn họ.
Thành Lạc Tiệp là người đầu tiên tỉnh lại, nàng mở mắt ra một cái bật dậy như con báo cái hung dữ, đến khi thấy Lãnh Nghệ thì mừng vừa sợ: “Nghệ ca ca, chúng ta còn sống à?”
“Nàng thấy ta giống người chết…”
Lãnh Nghệ còn chưa dứt lời thì Thành Lạc Tiệp đã nhào bổ vào lòng y, ôm thật chặt, hôn lên má lên môi y, rồi nàng lại sực nhớ ra: “Sát thủ đâu rồi?”
Tiếp đó nàng thấy Doãn Thứu và Ngụy Đô nằm dưới đất, cả kinh nhảy xuống giường, kiểm tra mới phát hiện hai người còn sống, hoang mang hỏi Lãnh Nghệ: “Rốt cuộc là sao?”
“Ta cũng không biết nữa, hai chúng ta đang thân thiết ngoài sân, đột nhiên có kẻ tấn công, rồi nàng ném ta vào phòng, đầu ta bị va vào cột rồi ngất xỉu. Đợi khi ta tỉnh lại thì trong phòng chẳng còn ai, trên sàn nhà có hai vũng máu, ta vội chạy ra ngoài, thấy muội nằm trên tuyết, miệng có rất nhiều máu. Hai người bọn họ cũng hôn mê, ta liền đưa mọi người vào nhà. Dùng nước tuyết xoa mặt đánh thức muội để hỏi có chuyện gì đây này.” Lãnh Nghệ cũng làm bộ ngơ ngác mơ mịt như đi trong sương mù, nói dối một cách vô trách nhiệm đầy hết phần suy đoán cho Thành Lạc Tiệp, không thèm quan tâm câu chuyện hoang đường ra sao:
Vì nó vốn hoang đường sắn rồi, y có bịa đặt bao nhiêu lời giải thích vẫn đầy sơ hở.
Thế nên cách tốt nhất là, tôi có biết gì đâu.
Thành Lạc Tiệp nhíu mày cố nhớ lại, nàng nhìn thấy tên cầm song câu đi vào phòng tìm Lãnh Nghệ, trong lòng liền cuống lên, bỏ phòng thủ liều mạng tấn công, giết được tên dùng quỷ đầu đao, đả thương tên cầm trường tiên, bản thân bị trúng đòn ngất đi. Chẳng lẽ sau khi mình ngã xuống có cứu viện tới, đánh lui tên bạch y nhân đáng sợ kia và đám thích khách, cứu bọn họ?
Nếu như thế thì viện binh là ai? Chẳng lẽ là bên trên phái người khác ngầm tương trợ? Vậy vì sao không lộ diện.
Lãnh Nghệ ở bên cứ lằng nhằng truy hỏi nàng xảy ra chuyện gì, Thành Lạc Tiệp đành đáp qua loa: “Khả năng cao là có cao nhân ngầm tương trợ đánh lui thích khách.”
Doãn Thứu lúc này cũng tỉnh lại, vừa ôm đầu vừa hỏi xảy ra chuyện gì, Thành Lạc Tiệp lại phải phát huy trí tưởng tượng của mình kể chuyện xảy ra. Ông ta kinh ngạc lắm, nếu không có hai vết máu trên mặt đất thì đã nghĩ đây là giấc mơ rồi. Cả hai đặt ra rất nhiều giả thiết, nhưng không ai hoài nghi vị tri huyện ngáo ngơ ngồi bên cạnh, làm Lãnh Nghệ cũng hơi xấu hổ vì lừa người ta.
Lại tới Ngụy Đô tỉnh lại mà ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì, tên này đúng là thứ sinh vật đơn bào, chẳng thắc mắc gì, bản thân còn sống, hắn thấy vậy là quá may mắn rồi. Lãnh Nghệ có chút hâm mộ, mấy tên như vậy thường sống thọ lắm.
Vì tiểu viện này ở trong hậu hoa viên, lấy hành lang và giả sơn để làm bình phong phân cách với nơi khác, còn có cả ao nước và vườn cây, rất tĩnh lặng, lại thêm gió tuyết, nên cuộc chiến trong thời gian ngắn không kinh động tới bộ khoái nha môn ở ngoại trạch. Còn hai tiểu nha hoàn thì bị Lãnh Nghệ kiếm cớ đuổi đi từ trước rồi. Cuối cùng một chuyện lớn như thế mà trong nhà trừ họ ra thì không ai hay biết gì.