Phần 145: Không có lựa chọn
“Nếu ngươi gia nhập bọn ta, ngươi không cần lộ thân phận, nói cách khác, ngươi có thể tiếp tục ngụy trang, thậm chí ta có thể giúp ngươi ngụy trang tốt hơn. Đồng thời tổ chức của ta chỉ giết những người khó giết nhất, cho nên thù lao cũng là cao nhất. Với bản lĩnh của ngươi, ta sẽ giao cho ngươi nhiệm vụ khó khăn nhất. Chỉ cần hoàn thanh vài vụ có thể tiêu cả đời không hết. Ngươi có muốn rửa tay rút lui, ta cũng không ngăn cản.” Hồng Bạch đưa ra một lời mời cực kỳ hấp dẫn:
Lãnh Nghệ dao động, giờ y thiếu nhất là tiền, nếu như có thể giết vài kẻ đáng giết lấy tiền, tội gì mà không làm, tên này mắt tinh chuẩn lắm, y là một tay súng bắn tỉa, mọi tố chất của một sát thủ, y đều có. Y còn 9 viên đạn bắn tỉa nữa, mục tiêu khó thế nào cũng không phải trở ngại. Bất kể thời đại nào, có tiền trong tay mới dễ làm việc, không chỉ sống trong nhung lụa, còn có thể giúp được những người cần giúp.
Ngoài ra, lợi ích lớn nhất là loại bỏ một đối thủ nguy hiểm, bất kể Trá Nữ Bang hay những kẻ ám sát ở cầu treo, bọn chúng đều không phải đối thủ của y hay đám Doãn Thứu.
Nhưng tên bạch y nhân này thì khác, Lãnh Nghệ hai lần có thể đối phó với tên này là do nhiều yếu tố tổng hợp, chỉ sợ đánh thêm thì lộ tẩy.
Thứ ba, y đang có quá nhiều kẻ thủ, trong tay lại không có thế lực nào, đám Doãn Thứu nói cho cùng là người của Tề vương Triệu Đình Mỹ, ý đồ khó lường, ngày nào đó hắn đổi ý muốn giết mình thì sao? Lãnh Nghệ thấy phải chủ động hơn, không thể cứ ngồi yên đợi người ta cắt xẻo như thế, gia nhập tổ chức này, biết đâu có thể thăm dò bí mật đằng sau.
Thành một sát thủ, nghe cũng hấp dẫn lắm, đây là loại khiêu chiến mới, chỉ cần giết những kẻ đáng chết vậy thì chẳng cần có gánh nặng đạo đức nào.
Lãnh Nghệ không muốn đánh mất giới hạn làm người của mình, nếu không khác gì loại như Chu Bằng, vì tiền mà bất chấp: “Ta phải giết người theo lệnh của ngươi, hay có quyền từ chối?”
Hồng Bạch trả lời rõ ràng: “Chỉ cần trả đủ tiền, luôn không thiếu người sẵn sàng chấp hành nhiệm vụ, vì thế nhiệm vụ ngươi không muốn, ngươi có thể không cần nhận. Các sát thủ của Hồng Bạch có thể đưa ra loại nhiệm vụ muốn nhận, ta sẽ căn cứ vào năng lực cũng như yêu cầu để chia nhiệm vụ cho mọi người.”
“Vậy có những loại nhiệm vụ gì?”
“Gì cũng có, trên từ hoàng thân quốc thích, tới quan lớn trong triều, dưới có đại đạo giang hồ, tông sư danh môn. Chỉ cần đối phương bỏ được tiền là chúng ta nhận.”
“Ta chỉ giết những kẻ đáng chết.”
“Vậy ta sẽ giao cho người những vụ cừu sát giang hồ, không có đúng hay sai, chỉ có oan oan tương báo. Kẻ cần giết đều là loại hai tay nhuốm đầy máu tanh, ngươi thấy thế nào?”
Lãnh Nghệ không trả lời ngay, đích thực là đều đúng yêu cầu của y, nhưng thực sự đơn giản vậy sao? Những lời chào mời ngọt ngào như mật ấy thời hiện đại nhiều lắm, nhưng một khi tay nhúng tràm, có thể dễ dàng nói rút là rút, có thể nói không nhận là không nhận à? Bao người sa chân không rút ra được vì những lời hứa hẹn hấp dẫn rồi, là một cảnh sát, y càng không lạ.
Vì thế Lãnh Nghệ hỏi: “Làm sao ta tin được ngươi đây?”
“Ba người kia còn sống chứng minh lời của ta.” Hồng Bạch cao giọng ngạo nghễ: ” Huống hồ chữ tin này là thứ khó khăn nhất trên đời, tin hay không tin là lựa chọn của ngươi, ta không vì ai mà phải chứng minh điều gì hết.”
Đúng thế, luôn có nguy hiểm, chuyện gì cũng có hai mặt cả, tình hình lúc này Lãnh Nghệ chỉ có thể lựa chọn khả năng ít nguy hiểm hơn, nói không tức là tiếp tục đối diện với kẻ thù kinh khủng này. Nếu là hắc y nhân thần bí thì còn có lựa chọn chứ Lãnh Nghệ thì không, y hít sâu một hơi: “Thu tiền thế nào?”
“Trả trước một nửa, hoàn thành nhận nửa còn lại, ta sẽ giao nhiệm vụ cho ngươi, với thực lực của ngươi, đủ nhận nhiệm vụ khó khăn nhất.” Hồng Bạch giọng nói lúc nào cũng vậy, không vì Lãnh Nghệ có ý hướng gia nhập mà tích cực hơn:
“Đơn giản vậy à? Tổ chức của các ngươi phải có quy củ gì chứ?”
“Trừ giữ bí mật cho người uy thác thì chỉ có một quy củ, là phải giữ bí mật nghiêm ngặt chuyện của tổ chức. Dù tương lai ngươi không còn là sát thủ của tổ chức nữa cũng phải giữ bí mật đến chết. Nếu không ta sẽ huy động lực lượng cả tổ chức tiêu diệt ngươi.”
Lãnh Nghệ trầm ngâm, không khó đoán những kẻ nhận được lời chào mời thế này không tiến được vào tầng hạch tâm của tổ chức, đơn thuần sẽ chỉ nhận lệnh giết người không thể biết gì hơn, như vậy cũng tốt, y không muốn tiến sâu hơn vào tổ chức sát thủ: “Còn nữa không?”
“Hết rồi, ta nhấn mạnh, ngươi gia nhập là tự nguyện, tiếp nhận nhiệm vụ là tự nguyện, ta không ép buộc một ai. Tất nhiên nhiệm vụ rất nguy hiểm, cái chết luôn rình rập, thất bại mà chết thì không có gì, hoàn thành nhiệm vụ mà không may chết đi, tiền thưởng của ngươi sẽ được giao cho thân nhân của ngươi, thế nào? Gia nhập chứ?” Bạch Hồng hỏi:
Lãnh Nghệ không suy nghĩ nữa, gật đầu chấp nhận, có vẻ tổ chức này mang đậm phong cách cá nhân của Bạch Hồng: “Được, ta gia nhập.”
“Hoan nghênh ngươi gia nhập, tổ chức này dùng ngoại hiệu Bạch Hồng của ta, ngươi thích mặc hắc y, sau này ta gọi ngươi lắc Hắc Hồng.” Bạch Hồng giang tay ra làm động tác chào mời: ” Hiện giờ ta có một nhiệm vụ cho ngươi, mục tiêu là một long đầu lão đại thuyền bang ở Ba Châu, họ Đồ. Người này võ công cao cường, thủ hạ rất nhiều. Ta tổ chức hai sát thủ nhận nhiệm vụ đều chết rồi. Thù lao 100 lương vàng!”
100 lượng? Lại còn là vàng nữa, Lãnh Nghệ mới nghe đã hoa mắt rồi: “Võ công ngươi cao như thế? Vì sao ngươi không đi?”
Bạch Hồng giọng nhạt nhẽo: “Nhiệm vụ này thù lao thấp, độ khó chẳng cao, không cần ta ra tay.”
“Ngươi nói tin tưởng thực lực của ta, vì sao không giao cho ta nhiệm vụ độ có cao hơn.”
“Mặt dù ta tin tưởng vào tố chất giết người của ngươi, nhưng chưa rõ năng lực ám sát của ngươi ra sao. Một người võ công cao cường, chưa chắc là sát thủ cao minh. Một sát thủ vô địch cũng không nhất định cần võ công cao cường. Ta giao cho ngươi nhiệm vụ độ khó vừa tầm này để căn cứ vào tình huống hoàn thành của ngươi mà giao cho ngươi nhiệm vụ thích hợp hơn.”