Phần 144: Lời mời bất giờ
Dưới trởi tuyết trắng, ánh đèn lồng hồng rực chiếu sáng ngoài sân, một đen một trắng, một người thân hình dập dờn như cánh bướm, làm người ta hoa mắt, một đứng sừng sững không gì lay chuyển được. Tiếng va chạm nối liền không dứt.
Trong tích tắc giao thủ chục chiêu liền, dừng tay trước là bạch y nhân, tung mình lướt ra phía sau, vai phải hắn trúng một dao, đang chảy máu, còn Lãnh Nghệ thì thêm ba nhát chém ở lưng và ngực.
Bạch y nhân chuyển kiếm sang tay trái, khẽ thở dài: “Vẫn không phá nổi Thiết Bố Sam của ngươi, ta thừa nhận, không thể thắng được người.”
Kẻ này rất phong độ, không thắng được là thẳng thắn thừa nhận ngay. Nhưng Lãnh Nghệ mới biết nỗi khổ của mình, tên đó vì cho rằng y luyện Thiết Bố Sam, toàn thân đao thương bất nhập cho nên kiếm chỉ chém vào mặt Lãnh Nghệ, thế có khác nào báo trước mục tiêu rồi đâu. Hắn tự hạn chế phạm vi tấn công của mình, trong khi Lãnh Nghệ toàn lực chống đỡ, rốt cuộc kiếm được cơ hội thành công làm hắn bị thương. Nếu không có áo giáp chống đạn, y đã trúng ba nhát kiếm đã sớm mất mạng rồi.
“Vậy sao ngươi còn chưa đi, cứ muốn cá chết lưới rách à?” Lãnh Nghệ khàn giọng nói, vừa là uy hiếp, vừa tỏ ra anh hùng trọng anh hùng, kỳ thực khinh công đối phương quá lợi hại, làm sao mà thắng nổi, chỉ mong tên ôn thần này đi cho nhanh, còn cứu đám Thành Lạc Tiệp đang không biết sống chết thế nào:
Vậy mà trong thời khắc kiếm bạt cung giương như vậy, bạch y nhân lại ngây ra ngắm tuyết rơi, lần này hắn mất máu thật rồi, da dưới tuyết như càng tái hơn, nhưng chẳng tồn hại tới khí chết của hắn, ngược lại tăng thêm vẻ đẹp u uất, e là thiếu nữ khuê phòng nhìn thấy, trái tim phải thổn thức không thôi.
Lãnh Nghệ sốt hết cả ruột, hoặc đánh hoặc đi, ngươi làm gì cũng nhanh lên chứ, có cần làm gì cũng phải tạo dáng thế không?
Hồi lâu sau bạch y nhân mới thong thả nói: “Ta có một kiến nghị, hy vọng ngươi cân nhắc.”
“Kiến nghị gì? Nói đi, ngắn gọn chút!” Lãnh Nghệ thấy bực rồi:
“Đừng lo.” Bạch y nhân nhìn thấu tâm tư y: ” Ta biết ngươi muốn nhanh chóng đi cứu ba người kia, yên tâm, họ còn sống, chỉ bị ngất thôi, ta không giết họ. Người ta trả tiền để ta giết ngươi, người khác không được trả tiền thì ta không giết.”
Đúng là một tên rất cá tính, Lãnh Nghệ không nghi ngờ lời của hắn, vì kẻ này rất kiêu ngạo, lòng bớt lo: “Ngươi là sát thủ à?”
“Ừ, nói một cách chính xác thì ta là thủ lĩnh một tổ chức sát thủ tên Bạch Hồng. Giết Lãnh tri huyện là nhiệm vụ ta tiếp nhận, nếu không hoàn thành được phải đền gấp đôi. Nhưng vì ngươi ta sẵn sàng đến khoản tiền này.” Bạch y nhân tay cầm ngược kiếm, chuyển ra sau lưng, tư thế này đẹp thì đẹp đấy, nhưng không thể tấn công được, ý hắn muốn thể hiện là, ta sẽ không tấn công ngươi:
Lãnh Nghệ ngạc nhiên: “Vì sao?”
Bạch y nhân ưu nhã vươn tay phải bị thương về phía Lãnh Nghệ: “Hãy gia nhập tổ chức của bọn ta.”
Gì vậy? Lãnh Nghệ trố mắt, thằng cha này cũng dị quá rồi, vừa xong còn đánh nhau sống chết, giờ lại muốn mình ra nhập, nhất thời không nói được câu nào hơn nữa: “Vì sao?”
“Bất kể khinh công hay võ nghệ, ngươi đều không bằng ta, nhưng luận tới tố chất sát thủ, ta phải thừa nhận ngươi hơn ta, ngươi là một sát thủ bẩm sinh.” Bạch y nhân thừa nhận:
“A, coi trọng ta thế à?” Tuy là kẻ thù, Lãnh Nghệ không khỏi có chút phục tên này, có điều bị người ta khen có tố chất sát thủ, làm y không biết có nên tự hào không: ” Vậy cho ta biết ai bỏ tiền thuê ngươi giết Lãnh tri huyện không?”
“Không, đây là quy tắc của bọn ta, dưới bất kỳ tình huống nào cũng không thể tiết lộ thân phận người ủy thác.”
“Ừm, ta hiểu, vậy có thể hỏi, những kẻ tập kích Lãnh tri huyện ở cầu treo, có phải người của ngươi làm không?”
“Cầu treo à?”
“Là câu treo ở thôn Hồng Tùng, Lãnh tri chuyện đi qua cầu liền có kẻ xông ra chặt đứt xích sắt, ý đồ khiến bọn họ ngã chết, khi đó trên cầu còn có mấy người qua đường.”
Bạch Hồng lạnh nhạt mà kiêu ngạo đáp: “Cái này có thể nói, không phải người bọn ta làm, ta nói rồi, bọn ta giết người phải thu tiền, không thu tiền không lấy mạng người khác. Cho nên ba kẻ ngoài kia vẫn còn sống, bọn ta ám sát, không liên lụy người vô tội.”
Lãnh Nghệ không tin một đám sát thủ có đạo đức như thế, có điều y thực sự không muốn đối đầu với kẻ này: “Thực ra hai người qua đường cũng chẳng vô tội gì đâu, còn là kẻ chết mà chưa hết tội cơ. Hắn chính là ác bá thôn Hồng Tùng, tên Chu Bằng, cùng hộ viện gây ra không biết bao nhiêu tội ác ở thôn quê, loại người đó chết muôn lần không đủ đền tội.”
“Loại ác bá đó chẳng sống lâu đâu, song những kẻ chặt đứt cầu không phải bọn ta, ngươi không cần thăm dò.” Bạch Hồng rất thẳng thắn, quang minh lỗi lạc:
“Được, ta tin ngươi, vậy ở lưng núi gần cầu treo có một hộ gia đình, Lãnh tri huyện lại bị tập kích lần nữa ở đó, có phải người của ngươi làm không?”
“Cũng không phải, nhiệm vụ lần này do ta đích thân thực hiện, ta có mang theo người giúp, nhưng ở hiện trường ám sát nhất định có ta. Nếu không có ta, thì không phải do người của ta làm.”
“Đám Trá Nữ Bang có phải người của ngươi không?”
“Không phải, thứ đê tiện đó chưa lọt vào mắt ta, ta tình cờ biết ý đồ của chúng, tới đó đón đầu ngươi thôi.”
Thế thì phiền rồi, Lãnh Nghệ cau mày, người ùy thác cho một tổ chức sát thủ siêu cấp như Hồng Bạch thì không cần phải dùng thêm loại bang phái như Trá Nữ Bang. Nói thế tức là có hai nhóm người cùng phái người tới ám sát mình, à không, phải nói chính xác là ít nhất có hai nhóm người.
Trên người vị tri huyện kia rốt cuộc có thứ bảo bối gì làm bao người muốn giết y như thế? Cái bí mật khốn kiếp này thực sự làm người ta muốn điên mà.
Bạch Hồng thấy Lãnh Nghệ trầm ngâm thì cho rằng y đang cân nhắc đề nghị của mình, nói: “Bản lĩnh của ngươi tốt như vậy mà không dùng vào chuyện tối ưu hóa lợi ích bản thân thì phí lắm.”
Luận điệu này làm sao nghe quen thế nhỉ, đúng rồi, na ná một thằng điên từng nói, nếu ngươi giỏi một thứ gì đó, đừng bao giờ làm nó miễn phí, Lãnh Nghệ không khỏi tò mò: “Vậy gia nhập các ngươi có lợi ích gì?”