Phần 142: Bạch y đêm tuyết
Có kinh nghiệm một lần rồi, Lãnh Nghệ đủ tử tin, nghĩ là làm, đang lúc Thành Lạc Tiệp ý loạn tình mê, liên tục nỉ non, đưa tay muốn cởi áo Lãnh Nghệ, Lãnh Nghệ giữ hai tay nàng: “Xem kìa, nàng còn vội hơn ta, ta nói với nàng rồi mà, chuyện này cần cảm hứng mới thú vị, làm chuyện đó trên giường chán lắm. Bên ngoài có tuyết đấy, nàng dám ra hậu viện không?”
“Chỉ cần ca ca cao hứng là được” Thành Lạc Tiệp không nghĩ nhiều, cho rằng Lãnh Nghệ có sở thích khác người, mặc y phục lên, nóng lòng kéo y khỏi phòng:
Tuyết rơi lả tả dưới ánh sáng hồng rực phát ra từ đèn lồng treo ở hành lang, tựa như tinh linh đang bay múa.
Ngoài phòng có hai tiểu nha hoàn đợi nghe hầu hạ bị lạnh tới run cầm cập, liên tục dậm chân, xoa tay thổi hơi, vừa thấy bọn họ đi ra, vội bỏ tay xuống, nhún eo thi lễ: “Không biết đại lão gia muốn gì ạ?”
Lãnh Nghệ bẹo má một nha hoàn: “Đại lão gia của các ngươi muốn cùng nàng thân thiết dưới tuyết, các ngươi thích ở bên cạnh xem hay là vào phòng sưởi ấm.”
Hai nha hoàn này còn nhỏ chừng mười bốn mười lăm, nghe thế đỏ mặt vội vàng xoay người chạy ra khỏi tiểu viện.
Vị lý trưởng này xem ra là người có văn hóa, trạch viện nhìn bên ngoài nhỏ hơn mấy đại hộ kia, nhưng bên trong là vùng trời khác biệt hoàn toàn, không theo phong cách xa hoa phô trương mà u nhã thanh tĩnh, hoa viên và nhà ở hòa thành một thể thống nhất, bố cục tinh vi, kiến trúc tinh kỳ đặc sắc vô cùng.
Đặc biệt ở hoa viên, có gò, có khe, có giả sơn, có suối nước, bố trí tự nhiên không nhìn ra dấu tích con người cố ý sắp đặt, lúc này phủ thêm lớp tuyết trắng tinh, đầy thi vị.
Đuổi được hai nha hoàn không liên quan đi rồi, Lãnh Nghệ và Thành Lạc Tiệp hôn nhau quên trời đất, khi hơi người nằm xuống tuyết, tức thì ba tiếng vút vút vút vang lên. Thành Lạc Tiệp nằm ở dưới phản ứng thần tốc ôm Lãnh Nghệ lăn trên mặt đất, nơi họ vừa nằm đã cắm mấy mũi tên không biết từ nơi nào phóng tới.
Thành Lạc Tiệp vừa xoay người kéo Lãnh Nghệ lăn tránh, ném liền ba mũi phi đao, một tay đẩy Lãnh Nghệ vào phòng.
Tức thì trên nóc nhà có thứ gì đó lăn cồng cộc, một tên cung tiễn thử rơi xuống, ngã uỵch xuống bậc thềm đá dưới hành lang, máu tươi từ cổ tuôn ồng ộc, nhuộm đỏ cả mảnh đất.
Hạ được một kẻ địch, Thành Lạc Tiệp vẫn không buông lỏng cảnh giác, từ từ đi về phía sau giả sơn tìm kiếm, vừa đi được vài bước, cảm giác sau lưng có kình phong ập tới.
Kình phong này cực mạnh, Thành Lạc Tiệp chưa từng gặp trong đời, lập tức biết là cường địch rồi, nàng lập tức phóng ngay một mũi phi đao ra phía sau, đồng thời đạp chân lao về phía trước tránh đòn.
Nhưng vẫn không kịp, hậu tâm trúng một chưởng, giữa không trung nàng phun ta một bụm máu, rơi xuống lẫn tuyết trắng, hết sức kinh người.
Thành Lạc Tiệp vẫn nhịn đau rút hai thanh phi đao nữa, quay người đối diện với kẻ địch.
Chỉ thấy trên nên tuyết trắng mênh mông, có một bạch y nam tử đứng đó, dải áo bay phần phật trong gió tuyết, trấn định trung dung, tiêu sái phong lưu, khó có thể tả thành lời. Kẻ đó mang khí độ và phong thái của bậc tông sư, một tay chắp sau lưng, tay kia đang ngắm nghĩa thanh phi đao, như xung quanh chẳng có ai khác, tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt.
Thanh phi đao kia chính là liễu diệp đao mà Thành Lạc Tiệp phóng ra.
Tim Thành Lạc Tiệp không ngừng trầm xuống, nàng có linh cảm lần này lành ít dữ nhiều rồi.
Cùng lúc này sau lưng bạch y nhân cũng xuất hiện hai bóng người, là cứu binh, nhưng bằng vào khí thế người kia phát ra, Thành Lạc Tiệp sợ không làm nên trò trống gì.
Doãn Thứu cũng ý thức được nguy hiểm, vì thế ông ta không nói không rằng, lặng lẽ vọt người tới, móng tay cong cong như vuốt ứng, từ trên đầu bạch y nhân chộp tới.
Bạch y nhân chẳng thèm quay lại vẫn nhẹ nhàng tránh được, Ngụy Đô nhận được ám hiệu của Doãn Thứu từ trước. Hai người phối hợp đã quen, một trảo kia của Doãn Thứu là bổ từ phải sang trái, đối phương chỉ có thể né về phía phải ngược hướng, nếu là về phía trái, ông ta biến chiêu hung tàn hơn.
Nhưng phía trái đã có Ngụy Đô đợi sẵn, một tiếng “chết đi” vang lên, cú đấm với mười phần sức lực đấm tới. Một màn phối hợp này đơn giản hết mức, không che đậy không tinh diệu, nhưng ẩn trong đó là sự phối hợp ăn ý lâu năm, càng đơn giản càng khó có sơ hở để lợi dụng. Chỉ thấy bạch y nhân phiêu hốt như lá rơi lách khỏi một trảo bất ngờ của Doãn Thứu thì cú đấm như cái bát giáng tới giữa ngực không cách nào né tránh, vậy mà hắn chỉ đưa một tay đặt nhẹ lên nắm đấm của Ngụy Đô đẩy một phát, nắm đấm lướt sang bên người.
Xoạch, không ai bảo ai Ngụy Đô và Doãn Thứu rút vũ khí vây bạch y nhân ở giữa, nhưng không ra đòn ngay, kẻ này vô cùng nguy hiểm, một chiêu bất cẩn là sẽ phải trả giá bằng tính mạng.
Cao thủ quá chiêu, tích tắc biết hơn thua, Thành Lạc Tiệp nhìn ra cả Doãn Thứu và Ngụy Đô đều không phải là đối thủ của bạch y nhân. Kể cả thêm vào mình nữa cũng chưa chắc giải quyết được chuyện gì, nàng dứt khoát xoay người phòng đi, muốn dẫn Lãnh Nghệ bỏ trốn, bảo vệ an toàn cho Lãnh Nghệ mới là sứ mệnh của bọn họ.
Nào ngờ mới chỉ chạy được vài bước nàng phải dừng lại rồi, vì trước mặt nàng có ba tên đại hán, một tay cầm quỷ đầu đao, một hai tay cầm song câu, kẻ nữa cầm cửu tiết liên. Từ tư thế của bọn chúng thì đều là nhân vật khó nhằn.
Không ngờ bọn chúng tới đông như vậy, lại còn có cao thủ tuyệt đỉnh tọa trấn, chuyến đi này của họ, thất sách rồi.
Đại hán tay cầm song câu nhìn thân hình lả lướt của Thành Lạc Tiệp, liếm mép cười khùng khục, hắn chính là kẻ lúc nãy nấp trên mái nhà vì nhìn thấy thân thể tuyệt mỹ của nàng khe đẩy Lãnh Nghệ ngã xuống giường vô tình làm phát ra tiếng động. Nãy giờ phải nhìn hai người bọn họ thân thiết, hắn ngứa ngáy lắm rồi, liếm môi thèm khát nói: “Bà nương này giao cho ta, các ngươi đi giết tên tri huyện, tránh đêm dài lắm mộng.”