Phần 140: Nhổ lông đại hộ. (2)
“Thôn các ngươi, còn có thôn bên cạnh không ít bách tính cùng khổ, tới mức bán con bán cái, khiến người ta phải thở dài… Chu viên ngoại ở điểm này làm rất tốt, sau khi nghe bản huyện nói đã tỉnh ngộ, quyết định bỏ tiền tài, giúp mỗi hộ cùng khốn 5000 đồng! Thực sự là bậc nhân nghĩa hiếm có…” Lãnh Nghệ bất ngờ chuyển đề tài, ra sức tán dương hành vi nhân nghĩa của Chu Bằng, hướng về phía kinh thành chấp tay một cái: ” Chuyện này ta nhất định phải viết tấu dâng lên trên, xin cho Chu viên ngoại tấm biển nhân nghĩa khinh tài, để hương thân xa gần đều hay.”
“Đại lão gia quá khen, đó là việc tiểu nhân nên làm…” Chu Bằng mừng như mở cờ trong bụng, nếu được ban biển kia thì vinh dự quá rồi, vinh dự tới cả con cháu đời đời, chỉ là, tiền bỏ ra nhiều quá, nghĩ thế nào vẫn thấy đau lòng:
Hồng lý trưởng đâu biết nguồn cơn, mắt tròn xoe, ông ta chẳng ngờ tên rán sành ra mỡ như Chu Bằng lại bỏ ra nhiều tiền như thế cứu tế bách tính.
Hắn bỏ ra 5000 đồng đã là khó tin, đây lại còn là mỗi nhà, nhìn mặt nhăn nhó muốn khóc kia làm gì giống kẻ trượng nghĩa khinh tài cơ chứ.
Cơ mà ông ta cũng nghe ra, tri huyện đại lão gia nói như vậy là muốn mình chủ động bỏ tiền để dẹp chuyện này. Lòng tính toán, ông ta biết chuyện cầu trong thôn bị chặt, nào ngờ người gặp nạn là Huyện lão gia, còn suýt mất mạng. Chuyện này gay go, tri huyện bị ám sát, án phải phá, nhưng mà đừng nói ông ta không có bản lĩnh phá án, dù có ai đi trêu chọc vào đám giết người không chớp mắt làm gì? Án không phá được thì đành bỏ tiền nhờ cậy quan hệ dẹp yên thôi. Nhưng bỏ tiền kiểu đó không ít, còn đắc tội với tri huyện, chẳng bằng lấy tiền mua danh càng lãi hơn.
Thế là Hồng lý trưởng cũng phải tỏ ra trượng nghĩa khinh tài, giọng vang vang: “Nếu như Chu viên ngoại đã làm gương, tiểu nhân tất nhiên là học theo, chỉ là gia cảnh có hạn, không bằng Chu viên ngoại, xin bỏ ra một nửa.”
Lãnh Nghệ không biết gia tài ông ta bao nhiêu, nhưng mặc cả thi y vẫn biết, không thể nào người ta nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu được. Với lại dám mở miệng một cái nói bỏ tiền bằng nửa Chu Bằng thì không nghèo được, với loại này y không ngại làm ác quan xẻo một phen: “Lý trưởng khiêm tốn quá rồi, bản huyện biết gia sản của ngươi. Kỳ thực cứu tế bách tính cũng là người trong thôn các ngươi, giúp đỡ hương thân là chuyện nên làm, là chuyện tốt tích đức cho con cháu. Bỏ bao nhiêu là chuyện của ngươi, bản huyện không ép được, ai lại đi ép người ta phải đi giúp người khác, chuyện tốt mà, ép uổng không hay.”
Mồm nói không ép, nhưng kiểu ngọt nhạt thế này là chưa hài lòng rồi, Hồng lý trưởng vội dập đầu: “Đại lão gia, tiểu nhân nguyện bỏ ra bằng bảy phần Chu viên ngoại cứu dân, đó là toàn bộ gia sản của tiểu nhân rồi. Nếu bỏ ra thêm nữa, tiểu nhân phải dựa vào người ta cứu tế mất, xin ân điển của đại lão gia.”
Lãnh Nghệ tất nhiên không tin ông ta, song không thể dồn ép quá mức hỏng việc: “Được, cứ quyết định thế, các ngươi chuẩn bị tiền tài, mang tới nha môn giao Đổng sư gia. Trong hai ngày phải làm xong, không được trì hoãn, sắp Tết rồi, rất nhiều người đang đợi ăn Tết.”
Lần này tiền tài bị khoét một mảng lớn rồi, khó chịu hơn cả khoét tim, nhưng bị người ta nắm thóp, không bỏ tiền tiêu trừ tai họa, hậu quả còn nghiêm trọng hơn. Trước đó tên Lại viên ngoại đứng đầu chống nộp thuế bị tri huyện trị tội rồi, cuối cùng bị cường đạo giết chết trên đường áp giải, đó là vết xe đổ.
Hai người mặt muôn vàn đau khổ, vẫn cắn chặt răng nói: “Chuyện nên làm à, cùng làng cùng quê, giúp được nên giúp một chút.”
Bảo sao người xưa có câu tri huyện phá gia, tri phủ diệt tộc, tỏ ra ngang ngược một chút, không ngờ chuyện trôi chảy như vậy, Lãnh Nghệ vuốt râu gật gù: “Tốt, tốt, hai vị có lòng rồi, ta nhất bệnh bẩm báo tri phủ đại nhân. Lý trưởng, ngươi cho người tới nha môn báo Vũ bộ đầu và Đổng sư gia, để họ còn phái người tới giúp đỡ, khoản tiền lớn như thế, chẳng may gặp cường đạo như bản quan không hay.”
Còn nói gì được nữa đây, giúp đỡ gì chứ, giám thị mới đúng, nếu báo lên trên rồi mà họ không làm, thế thì không muốn sống nữa, vừa vâng lời vừa biểu thị cảm tạ.
Lãnh Nghệ lại bảo người thông báo chuyển lời cho Thành Lạc Tuyền, phái bộ khoái Ngụy Đô tới thay thế Lý Phân bị thương.
Lý trưởng phái người tới huyện nha thông báo, từ đây tới huyện nha chỉ nửa ngày, rất nhanh, Vũ bộ đầu và Đổng sư gia không ngại vất vả, cấp tốc dẫn một đám bộ khoái tới. Nghe chuyện này, cả hai cùng bất ngờ, không biết đại lão gia làm sao thuyết phục được gà sắt tự nhổ lông giúp bách tính.
Lãnh Nghệ căn dặn bọn họ thu được tiền xong đem về huyện thành, dựa theo danh sách bán con của Thành Lạc Tiệp, lấy danh nghĩa nha môn tặng lương thực cứu đói trước. Sau đó Đổng sư gia phái người tới tra lại danh sách cứu tế các thôn, lấy sự tích “trượng nghĩa khinh tài” của Chu Bằng và Hồng lý trưởng đem tuyên truyền. Đối với người bỏ tiền ra quyên góp cứu dân, sẽ lập bia công đức ở quảng trường huyện để biểu dương.
Người xưa yêu danh, chiêu này đời sau chưa chắc hiệu quả, Lãnh Nghệ đoán chừng thời này chắc có tác dụng phần nào.
Chỉ có Thành Lạc Tiệp nghĩ tới loại như Chu Bằng cũng được ca tụng thì nghiến răng nghiến lợi.
An bài xong xuôi mọi chuyện, Lãnh Nghệ để lại Lý Phân bị thương cho đám Vũ bộ đầu mang đưa về. Còn bản thân cùng Thành Lạc Tiệp, Doãn Thứu, Ngụy Đô cộng thêm mấy bộ khoái nha môn nữa tiếp tục cải trang, nhân lúc ở thôn Hồng Tùng đang xôn xao bàn tán chuyện Hồng lý trưởng và Chu viên ngoại chuẩn bị bỏ tiền giúp đỡ hương thân, âm thầm trời thôn.
Cây cầu treo đã bị chặt đứt, trong thời gian ngắn khó mà tu sửa xong, bọn họ đi đường vòng, chọn đường nhỏ hiểm trở mà đi, mất một ngày mới tới được thôn Bảo Mã.
Đáng lẽ theo ý Doán Thứu và Thành Lạc Tiệp thì Lãnh Nghệ nên về nha môn cho an toàn, nhưng Lãnh Nghệ gặp loại người như Chu Bằng, cùng cái chết thảm của tiểu nha hoàn, thì càng quyết tâm giải quyết chuyện cứu trợ này đã, chậm một ngày nói không chừng lại có thêm sinh mạng ra đi oan ức.