Phần 133: Bất kể là kẻ nào
Hung thủ rất tàn nhẫn, khớp khuỷu tay của tiểu nha đầu bị bẻ gãy, Lãnh Nghệ cầm lấy tứ chi thi thể hoạt đồng một chút, còn chưa cứng, thời gian tử vong không thể quá một canh giờ, cũng chính là lúc y và Thành Lạc Tiệp thân mật ở trong rừng.
Lãnh Nghệ xem xét thật kỹ một lượt, xếp bằng lại thi thể, nhìn thân thể toàn vết cào, bầu vú rất chỉ nhú đôi chút, vẫn là cô bé thôi, ngây ra tới xuất thần.
“Đại lão gia, sao rồi, có phát hiện ra điều gì không?” Thành Lạc Tiệp đợi rất lâu không thấy Lãnh Nghệ có phản ứng gì, đẩy y một cái:
Lãnh Nghệ như choàng tỉnh: “À, ừ, cô bé không bị xâm phạm. Điều có hai khả năng, một là hung thụ bị phản kháng kịch liệt, trong lúc giằng co đã ra tay giết người. Khả năng khác, hung thủ là nữ nhân.”
“Nữ nhân!?” Thành Lạc Tiệp vừa nghe tới đó đã đùng đùng nổi giận, đứng phắt dậy: ” Khẳng định là mụ thôn phụ lẳng lơ kia, thuộc hạ đi tìm mụ hỏi cho ra nhẽ.”
“Đừng vội.” Lãnh Nghệ vươn tay kéo nàng lại: ” Trước tiên làm rõ tất cả manh mối đã rồi mới thẩm vấn được.”
Thành Lạc Tiệp ít khi chống lại lời Lãnh Nghệ như thế, hơi vùng vằng: “Không phải tra khảo là ra à?”
Lãnh Nghệ dùng sức cậy tay phải tiểu nha hoàn ra, bên trong lộ ra cái mặt ngọc, chỉ tay: “Chính là nó, muội là nữ nhân, hiểu thứ này hơn ta, nói thử xem.”
Thành Lạc Tiệp nhận lấy cái mặt ngọc, xem kỹ: “Cái mặt ngọc này chất lượng rất tốt, hàng thượng phẩm, đắt lắm đấy, làm sao một nha hoàn nghèo lại có… A, thuộc hạ hiểu rồi, chắc chắn là hung thủ trong lúc bức ép nó, nó phản kháng giật được trên người hung thủ. Thứ đắt tiền này chỉ có tên địa chủ giàu mà bất kia thôi… Tên dâm tặc khốn kiếp, thuộc hạ giết hắn.”
Lãnh Nghệ lần nữa phải giữ lại cô nàng bề ngoài ôn nhu như nước, trong lại tính nóng như lửa ngay: “Đừng vội, không thể chỉ dựa vào chừng này mà định tội hắn được, chưa đủ.”
“Có gì mà chưa đủ, đại lão gia ngài không phải hồi chiều nghe thấy hắn có ý đồ với tiểu nha đầu này rồi à? Lúc đó thuộc hạ không ra tay ngăn cản thì hắn cũng sẽ làm hành vi cầm thú đó thôi, loại gian tặc đó, chết chưa hết tội.” Thành Lạc Tiệp nghiến răng ken két:
“Nếu chứng kiến ác đồ hành hung, có thể giết ngay tại chỗ. Nhưng với án mạng đã phát sinh, xác định ai là hung thủ phải thận trọng, chúng ta chưa thể kết luận vội vàng phiến diện như vậy. ” Lãnh Nghệ nghiêm khắc quát: ” Tiệp Nhi, quên chuyện Lý thị thời gian trước vì phán đoán sai lầm bị hủy đôi tay rồi sao? Ta tới giờ còn áy náy. Huống hồ, nếu nhầm người, để hung thủ thực sự tiêu diêu bên ngoài, đó là bất công lớn nhất với người bị hại đấy. Ta cũng rất tức giận, nhưng tức giận không giải quyết được gì.”
Thành Lạc Tiệp bị dội gáo nước lạnh, tức thì ỉu xìu, ít nhất không hơi chút đòi giết người nữa.
Lãnh Nghệ thở phào, tiếp tục kiểm tra hai tay tiểu nha hoàn, ở móng tay có thứ hồng nhạt, cẩn thận khều ra, hình như là da người.
Lại xem đai lưng thắt ở cỏ, không có dấu vết ngụy tạo bải Thành Lạc Tiệp: “Cắt nó hộ ta.”
Thành Lạc Tiệp rút phi đao, cầm lấy đai lưng, tránh nút thắt, tay khéo léo cắt xuống không để đụng chạm vào thân thể tiểu nha hoàn, đưa cho Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ lần đầu tiên nhìn rõ phi đao của Thành Lạc Tiệp, nó rất mỏng, lại không có chuôi dao, phía sau cũng không buộc lụa đỏ, trông như lá liễu vậy. Chẳng rách nàng giấu trong người không thể nhìn ra.
Kiểm tra cái đai lưng, được chế tác cầu kỳ, chất liệu cũng thượng thừa, nhìn cái biết ngay người bình thường không mua nổi. Ngoài ra không phát hiện gì khác.
Lãnh Nghệ lại cẩn thận rút khăn tay nhét trong miệng tiểu nha hoàn ra, khăn tay nhét rất sâu, đoán chừng nhét vào tận yết hầu. Khóe miệng cô bé có vết rách, chứng tỏ hung thủ cố sức nhét vào. Khi mở cái khăn tay ra, phát hiện góc khăn tay thêu chữ, cầm đèn lồng soi.
Đèn lồng vừa đưa tức thì nhìn thấy hai chữ “Chu Bằng!”, Thành Lạc Tiệp phẫn nộ: ” Quả nhiên là tên dâm tặc đó, không băm vằm hắn thành trăm mảnh không được!”
“Đứng lại, quay về đây!” Lãnh Nghệ quát, giọng tràn ngầm kiên định mà uy nghiêm:
Thành Lạc Tiệp đứng lại, nhưng quay lưng về phía Lãnh Nghê, hai bờ vai run lên, rõ ràng đang giận ghê gớm, có khi còn giận cả y vì ngăn cản nàng.
Lãnh Nghệ di tới sau lưng nàng, nói nhỏ: “Đừng kích động như thế, hiện giờ đang phá án, không phải truy sát thích khách, không được làm bừa.”
Thành Lạc Tiệp quay người lại, mắt rưng rưng lệ, chỉ tiểu nha hoàn nằm đó: “Nó chết thảm quá, không cần biết hắn là ai, thuộc hạ không bỏ qua cho hắn.”
“Ta hiểu, ta cũng không tha cho bất kỳ hung thủ nào.” Lãnh Nghệ chỉ nói là hung thủ mà không nhắm vào ai: ” Bây giờ đang tra án, là vụ án ở huyện Âm Lăng ta, ta là tri huyện, phải làm cho rõ ngọn ngành. Ta biết tâm tình nàng, ta cũng không dễ chịu gì, ta sẽ tra rõ vụ án này, đòi lại công bằng cho nó. Không cần biết liên quan tới ai, ta cũng sẽ khiến kẻ đó phải trả giá, yên tâm.”
Thành Lạc Tiệp gục đầu vào vai Lãnh Nghệ mà khóc, miệng cứ lẩm bẩm, đáng lẽ giữ nó ở trong bếp thì không có chuyện này xảy ra.
Hai người cứ thế đứng dựa vào nhau dưới ánh trăng đang tàn, đến khi tâm tình của Thành Lạc Tiệp cơ bản bình tĩnh lại, Lãnh Nghệ mới khe khẽ vỗ lưng nàng: “Nàng đi gọi Chu Bằng tới đây, ta muốn thẩm vấn hắn, ngay trong phòng chứa củi này.”
Mệnh lệnh của Lãnh Nghệ làm Thành Lạc Tiệp rốt cuộc kiếm được cơ hội phát tiết lửa giận vẫn âm ỉ cháy trong lòng nãy giờ. Chẳng mấy chốc Chu Bằng bị nàng lôi xềnh xệch thô bạo như cái bao tải rách, ném trước mặt Lãnh Nghệ.
Không biết trên đường đi hắn bị Thành Lạc Tiệp làm gì rồi, không cả dám kêu oan, quỳ đó dập đầu lia lịa.
Kể cả không phải hung thủ giết người, bằng vào chuyện tên này làm ở thôn quê, gặp phải đãi ngộ đó chăng oan, Lãnh Nghệ lời đi như không biết, trực tiếp hỏi: “Đêm qua ngươi ở đâu?”
“Tiểu tiểu nhân, không ở đâu cả, tiểu nhân ngủ trong phòng.”
“Một mình à?”
“Vâng, họ không chịu ngủ cùng với tiểu nhân, đành ngủ một mình.”
“Nói vậy là không ai làm chứng cho ngươi rồi.”
Chu Bằng dạ dạ: “Chuyện này cũng cần làm chứng ạ?”
“Đương nhiên cần!” Lãnh Nghệ đem đai lưng, mặt ngọc, khăn tay còn đã đôi hài ném trước mặt hắn: ” Những thứ này là của ai?”