Phần 132: Sinh mệnh mong manh
Thành Lạc Tiệp không rảnh nghe Chu Bằng lải nhải, chạy nhanh tới phòng chứa củi, đẩy cửa ra một cái nàng hét lên chói tai. Tích tắc quay về như gió lốc, lửa giận bùng lên từ đáy mắt, chỉ một ta đã thộp cổ Chu Bằng nhấc lên, hét như điên dại vào mặt hắn: “Ngươi, ngươi giết nó!”
Mọi người bị bộ dạng đáng sợ của nàng làm sững sờ, không hiểu chuyện gì.
Chu Bằng bị bóp cổ, mặt nhanh chóng đỏ rần, mắt muốn lồi cả ra, hai tay khua khoắng loạn xạ không ích gì. Tên hộ viện quát: “Ngươi, ngươi mau buông lão gia nhà ta ra, nếu không chết người bây giờ.”
Nhưng hắn chỉ dám quát tháo mà không dám xông lên.
Lãnh Nghệ không quan tâm tới chuyện xảy ra nơi này, chạy ngay xuống bếp, vừa nhìn một cái cũng bàng hoàng. Tiểu cô nương đáng thương kia thân dưới trần truồng, da thịt toàn vết cào, hai đôi chân mảnh khánh dưới ánh trăng chiếu qua khe hở trắng bệch. Y phục thân trên bị đẩy tới cổ, lộ ra bầu vú non nớt mới nhú, tay xoay một cách quái dị, hiển nhiên bị gãy. Cổ buộc cái đai lưng thắt nút, miệng nhét giẻ, mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.
“Ông trời ơi!” Người bán hàng sau lưng Lãnh Nghệ kêu lên kinh hãi:
“Ôi chao, kẻ chết đâm chết chém nào lại làm thế?” Thôn phụ rú lên chạy vào:
Lãnh Nghệ tóm lấy tay mụ đẩy ra ngoài: “Không ai được phép vào!”
“Vì sao?” Thôn phụ nổi giận hỏi: ” Ta muốn vào xem nó thế nào?”
Lãnh Nghệ mặt âm trầm, khép cửa lại, không cho ai nhìn thấy thảm cảnh của cô bé đáng thương đó, quay sang Thành Lạc Tiệp nói lớn: “Tiệp Nhi, thả hắn ra đi chuyện này phải làm rõ rồi hẵng nói.”
Thành Lạc Tiệp ngực phập phồng, nàng chỉ muốn bóp chết tên khốn kiếp này ngay tại chỗ, sau lưng Lãnh Nghệ đã quát lần nữa, đành tức tối ném hắn đi thật xa.
Chu Bằng lăn lông lốc mấy vòng trên mặt đất, hai tay ôm cổ ra sức thở như cá mắc cạn.
Lãnh Nghệ nhìn Doãn Thứu một cái, Doãn Thứu thời gian đi theo Lãnh Nghệ làm việc rất nhiều, ít nhiều hiểu y y, lấy đại ấn tri huyện ra, giơ lên: “Huyện thái gia ở đây, các ngươi lui ra, đại lão gia muốn tra án.”
“Huyện thái gia?” Thôn phụ lảo đảo lùi lại, nhìn thanh niên ăn mặc như nông hộ, có chút dáng vẻ thư sinh, hoàn toàn không giống ấn tượng huyện thái gia trong lòng: ” Ngươi mà là huyện thái gia sao?”
Những người khác nửa hoang đường nửa ngờ vực, nhưng mà ai dám đóng giả huyện thái gia chứ? Nhất thời người nọ nhìn người kia xem có ai biết không, hiển nhiên là chẳng ai biết.
Doãn Thứu lại nói: “Đây chính là con ấn của huyện thái gia.”
Thôn phụ và người bán hàng lắc đầu, bảo mình không biết chữ, lão đạo xin cho xem, chỉ là ngoài sân tối quá không thấy gì cả. Trang Lão Thạch vội chạy vào nhà lấy đèn lồng ra soi, lão đạo nhìn kỹ một cái thất kinh, hai tay dâng lên ấn chương trả lại, thi lễ: “Bần đạo bái kiến tri huyện đại lão gia.”
Trang Lão Thạch, thôn phụ và người bán hàng chẳng biết tri huyện nào, thấy thế chỉ biết quỳ xuống khấu đầu. Với nhiều người bình thường, lý trưởng đã là to lắm rồi, còn huyện thái gia quá mức xa xôi.
Chỉ có Chu Bằng kinh hoàng nhất, hắn có kiến thức hơn người khác, biết tri huyện đại lão gia còn rất trẻ, với lại người này mang theo nhiều hộ vệ võ công cao cường như vậy, không dám nghi ngờ. Cuống lên quỳ xuống dập đầu: “Tiểu nhân… Đại lão gia… Chuyện này, chuyện này thực sự không phải do tiểu nhân làm. Đại lão gia minh xét.”
Tên hộ viện quỳ rạp không dám ngẩng đầu lên.
Lại lần nữa phải bộc lộ thân phận ngoài ý muốn, hơn nữa cũng vẫn là án mạng, cô bé này, tuổi tác chỉ trạc như tiểu hòa thượng kia mà thôi. Lãnh Nghệ sao mà hận cái thời đại này như vậy, hít sâu nhìn quanh một lượt, dù lòng không thoải mái vẫn phải thực hiện trách nhiệm của mình, nghiêm giọng quát: “Các ngươi quay về nhà, không được ra ngoài, không cho nói chuyện, không được bàn tán, kẻ nào nói, kẻ đó coi là nghi phạm.”
Lại chỉ hộ viện: “Ngươi… Đúng, chính là ngươi, ngươi giám sát.”
Được huyện thái gia coi trọng, hộ viện thấy xương cốt toàn thân nhẹ đi mấy cân, đứng dậy ưỡn ngực nói lớn: “Đại lão gia cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định trông coi thật tốt, không cho ai đi đâu hết… Vào, vào, nghe thấy đại lão gia nói gì chưa? Vào nhà mau.”
Những người kia cun cút vào nhà, Doãn Thứu nhảy lên nóc nhà cảnh giới, Thành Lạc Tiệp tới bảo vệ sát bên Lãnh Nghệ, nhưng mắt ươn ướt, giọng nghẹn ngào: “Đại lão gia, thương nó quá, nó còn bé như thế, làm sao lại thế chứ?”
Lãnh Nghệ gật đầu, cô bé xinh đẹp như thế, còn nhỏ như thế, mới lúc nãy thôi, tưởng chừng không bao lâu, nó còn ở trong bếp, được Thành Lạc Tiệp gắp cho miếng thịt mà mắt tỏa sáng, ngồi góc phòng ăn ngon lành… Vậy mà giờ nằm đây, chỉ còn cái xác giá lạnh, hơn nữa trước khi chết hẳn vô cùng đau đớn sợ hãi.
Biết cô bé này về tới Chu gia cũng sẽ chịu nhiều khổ cực, nhưng chuyến vi hành lần này của Lãnh Nghệ có mục tiêu rồi, chính là Chu Bằng. Nếu làm tốt, tên ác bá đó sẽ không còn lâu nữa, cô bé có thể cũng được giải thoát.
Vậy mà nó không đợi được tới lúc đó rồi.
Thật đáng thương.
Lửa giận không kìm được bốc lên trong lòng, từ lúc Lãnh Nghệ tới đây, y gặp quá nhiều cái chết. Mặc dù cái nghề của y cũng tiếp xúc không ít án mạng, nhưng tổng thể xã hội thanh bình, mạng sống được tôn trọng. Không có cảm giác mạng sống con người mong manh như ở nơi này.
Cái chết đến quá dễ dàng.
Đứng một lúc lâu cảm xúc trong lòng mới lắng dịu, ổn định tinh thần, cầm đèn lồng lên kiểm tra hiện trường.
Xung quanh phòng chứa củi vẫn nguyên vẹn, không dó dấu vết dùng sức mạnh đột nhập, cửa phòng không có then cài, mở ra dễ dàng, dù gì chỉ là phòng chứa củi mà thôi.
Cỏ khô văng khắp phòng, hiển nhiên là có một cuộc vật lộn kịch liệt.
Lãnh Nghệ quan sát tình huống hiện trường trước, bên cạnh thi thể có đôi hài, nhìn là biết không phải của người chết, vì rất lớn.
“Muội tử, ta không để muội ra đi oan ức như vậy đâu, nhất định ta sẽ lôi hung thủ ra ngoài ánh sáng.” Mặc dù không quen biết gì cả, nhưng cô bé gặp thảm cảnh như thế, ai không động lòng, khẽ lẩm bẩm một câu, Lãnh Nghệ mới ngồi xuống kiểm tra thi thể: