Phần 130: Rắn ra khỏi hang. (2)
Lãnh Nghệ nắm tay kéo nàng ngồi dậy, hai người cứ thế nép vào nhau, xuyên qua tán cây lưa thư mùa đông, ngắm nhìn ánh trăng nhợt nhạt cũng tựa mỹ cảnh nhân gian.
Cảnh đẹp như thế, giai nhân như thế, nhưng trong đầu Lãnh Nghệ lại theo đuổi ý nghĩ hoàn toàn chẳng liên quan, theo lời Lâm Linh nói, tỷ muội Thành Lạc Tiệp không phải là bộ khoái, thân phận các nàng rất bí ẩn, có lẽ biết không ít, vì thế Lãnh Nghệ quyết định khéo léo hỏi: “Nàng làm bộ khoái chắc cỏ nhiều chuyện thú vị phải không, nàng kể đi ta nghe.”
Một câu hỏi từ mộng mơ về với hiện thực, Thành Lạc Tiệp hơi ngần ngừ, nhu tình trong mắt ảm đạm: “Có gì hay đâu, ngày ngày bắt tặc nhân mà, chán lắm, chúng ta nói chuyện khác đi.”
Xem ra Lâm Linh nói thật rồi, Lãnh Nghệ lại hỏi: “Vậy kể chuyện về nhà nàng đi.”
“Nhà của thiếp à? Có gì để nói đâu, giống mọi người thôi.”
“Nàng có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội?”
“Chỉ có thiếp và nha đầu đó.”
“Cha mẹ nàng vẫn còn chứ?”
“Còn, đều ở kinh thành.” Một nam nhân quan tâm tới một nữ nhân, hỏi thăm về gia đình của nàng là chuyện hết sức bình thường, Thành Lạc Tiệp không nghi ngờ gì cả, nếu Lãnh Nghệ chỉ muốn thân thể nàng, không để ý tới cái khác, nàng mới là thất vọng:
Chỉ là sự quan tâm đó cũng khiến nàng lúng túng không kém, nàng chỉ chấp hành nhiệm vụ, thành công rồi, nàng trở về kinh thành, hai người có cơ hội không?
Lãnh Nghệ nghe nói thời xưa nữ hai mười bốn mười lăm đều đính ước, thậm chí nhỏ hơn, mười hai mười ba tuổi lập gia thất, thành mẹ cũng không phải hiếm. Trong khi tỷ muội Thành gia đều hơn tuổi Trác Xảo Nương, rõ ràng chưa thành hôn, y liền hỏi: “Nàng và muội muội đều không nhỏ nữa, hẳn đính ước rồi chứ? Hai nàng đều xinh đẹp như vậy.”
“Nghệ ca ca, huynh hy vọng muội nói rồi hay là chưa?”
“Ta hy vọng nàng nói thật.”
“Nói thật là…” Thành Lạc Tiệp cố tình ngừng lại một chút làm Lãnh Nghệ hồi hộp: ” Thiếp thì chưa, còn nha đầu kia thì rồi.”
“Hả, tỷ tỷ chưa đính ước mà muội muội đã đính ước rồi à?”
“Vâng, nghe mẹ thiếp nói, thiếp chỉ ra sớm hơn nó một chén trà thôi, gọi là tỷ muội, thực ra có gì khác biệt nhau đâu, ai trước ai sau cũng vậy.” Thành Lạc Tiệp khôi phục tinh thần rất nhanh, thoáng cái đã cười hì hì: ” Người ta tới cầu thân, muốn muội muội chứ không muốn tỷ tỷ, thiếp làm gì được? Chỉ đành nhìn nó xuất giá thôi. Nhưng cũng may chưa định thân, nếu không làm sao một lòng một dạ với chàng được.”
“Ta thấy nàng xinh đẹp hơn Lạc Tuyền, kẻ cầu thân kia thực sự là không có mắt.” Lãnh Nghệ làm bộ tức giận mắng:
“Mồm mép! Chỉ biết rót mật làm nữ nhân vui.” Thành Lạc Tiệp rướn cổ lên hôn má Lãnh Nghệ một cái: ” Nhưng mà thiếp thích.”
“Ta nói thật lòng mà.” Lãnh Nghệ ôm vài nàng vuốt ve nhè nhẹ: ” Mà Lạc Tuyền được gả cho ai?”
“Thương Sở thiếu tiêu đầu của Trấn Viễn tiêu cục kinh thành. Bên trên quyết định bọn thiếp trước khi tới Âm Lăng thì định thân, nói là trung thu năm sau chọn ngày quá môn.” Thành Lang Tiệp ôm cổ Lãnh Nghệ hơi kéo xuống đối diện với ánh mắt mình: ” Nghệ ca ca, cảnh cáo chàng không được có ý đồ với nó nhé, nó là danh hoa có chủ rồi đấy.”
Lãnh Nghệ làm mặt trang trọng: “Làm sao có thể chứ, có nàng là ta rất thỏa mãn rồi.”
Thành Lạc Tiệp hài lòng với câu trả lời này, thưởng cho Lãnh Nghệ một nụ hôn chớp nhoáng, cười khúc khích phả hơi nóng vào mặt y: “Trêu huynh đấy, bên trên căn dặn rồi, bọn thiếp làm thiếp thân hộ vệ cho chàng. Nếu chàng thích, muốn cả hai cũng được nha.”
“Không, không!” Lãnh Nghệ lắc đầu ngay: ” Ta là người có nương tử, nàng không chê bai ta đã là may mắn của ta rồi, sao có thể tham lam như vậy.”
“Tùy chàng thôi, nhưng mà đừng có khẩu thị tâm phi đấy nhé.” Thành Lạc Tiệp vẫn dụ:
“Không đâu, nhất định là không.” Mặc dù đôi bên người gian ta trá, bản thân cũng cảnh cáo rồi, nên chẳng thể trách ai, trong lòng Lãnh Nghệ vẫn không thoải mái khi phải lừa cô nương đơn thuần thế này, muốn đi sâu vào đề tài đó, lảng đi: ” Đúng rồi, võ công của hai nàng do ai dạy?”
“Ừm, là sư phụ.” Thành Lạc Tiệp trả lời:
Lãnh Nghệ đợi nàng nói tiếp, ai ngờ nàng chỉ nói tới thế rồi thôi, y đợi một lúc mà mặt mù mịt, cô nàng này cũng hay quá nhỉ, ai chả biết là sư phụ: “Sư phụ nàng là ai chứ?”
“Là một… Ừm, cái này không nói nữa, sư phụ nghiêm lắm, nghĩ tới là thiếp sợ rồi, không nên nói thì hơn.” Tới lượt Thành Lạc Tiệp đánh trống lảng: ” Huynh còn nhỏ chắc nghịch lắm nhỉ?”
“Vì sao?”
“Còn không phải à, thân thể huynh rất rắn chắc, phải rèn luyện nhiều mới được như vậy, không thì nghịch nhiều, cho nên khi còn nhỏ, huynh phải rất nghịch ngợm.”
Quả nhiên là khác biệt lớn, ngay cả Thành Lạc Tiệp chỉ sờ một cái là thấy không giống, nếu là Trác Xảo Nương, nàng thế nào cũng nghi ngờ, Lãnh Nghệ ỡm ờ cho qua: “Làm gì có, ta một lòng đọc sách thán hiền, nếu không thì làm gì có chuyện đỗ tiến sĩ làm quan. Muội mới là nghịch ngợm đó.”
“Thiếp á? Đương nhiên rồi, muội còn nghịch hơn nam hài đó.” Chủ đề này làm Thành Lạc Tiệp hào hứng hẳn, thao thao bất tuyệt kể chuyện hỏi nhỏ của mình:
Khi hai người vai kề vai thủ thì tâm tình quên hết mọi sự xung quanh thì “viu, viu, viu” ba phát, ba mũi tên bắn tới, đúng lúc Lãnh Nghệ lại xoay người đè Thành Lạc Tiệp xuống, chiếm lại chủ động, khiến cho ba mũi tên hiểm hóc ghim vào thân cây sau lưng.
Thành Lạc Tiệp còn tưởng Lãnh Nghệ động tình rồi muốn làm chuyện đó, âm thanh kia vừa vang lên thì nang thất kinh, phản ứng của nàng cực nhanh, tay vung ra, hàn quang loang loáng trong đêm. Cách đó không xa truyền tới tiếng kêu thảm thiết, khiến không ít chim chóc trong rừng vỗ cánh bay phành phạch, tiếp đó là tiếng vật nặng chạm đất.
Lãnh Nghệ sợ tới dùng cả chân lẫn tay cuống cuồng bò ra sau cây đại thụ né tránh.
Thành Lạc Tiệp không đi xem thành quả của mình, nàng nhanh chóng phi thân tới bên Lãnh Nghệ, trong tay xuất hiện hai thanh phi đao, mặt chuyên tâm nhìn về phía khu rừng, sẵn sàng đối phó với kẻ khác.
Trong khu rừng tối om vang lên tiếng quát lạnh lùng “còn định chạy đi đâu?”, Chính là Doãn Thứu, rồi tiếng đao kiếm va chạm leng keng, kết thúc rất nhanh.