Phần 128: Đêm khuya căn nhà nhỏ. (2)
Thôn phụ nghe tiếng quát sau lưng thì giật bắn mình buông tay, tiểu nha hoàn lăn mình trên mặt đất một vòng, bò dậy trốn sau lưng Thành Lạc Tiệp. Ngoài cửa đám Lãnh Nghệ đều tới, đang nhìn mụ.
Chỉ bị tiếng quát của Thành Lạc Tiệp làm bất ngờ thôi, thôn phụ không thấy mình làm gì sai, còn cười nắc nẻ như vui lắm chỉ tiểu nha hoàn đang run rẩy: “Trời ơi, ta đùa với nó thôi mà, ta là một nữ nhân thì có thể làm gì được một tiểu nha đầu chứ? Thôn bọn ta đi làm ruộng hay trêu nhau như thế! Đùa ấy mà! Không sao, không sao đâu.”
Giọng Thành Lạc Tiệp vẫn cực lạnh: “Ta không cần biết thôn của các ngươi chơi như thế nào, nhưng ở đây, đừng làm thế với người không quen biết. Nếu không, ngươi sẽ hối hận.”
Thôn phụ thấy mình chẳng làm gì sai cả mà cô ả đỏng đảnh này cứ làm to chuyện, cậy mình xinh đẹp, cậy mình có chút võ công thì ghê gớm sao, hậm hực bỏ đi: “Chẳng qua đùa thôi mà, không thích đùa thì thôi chứ, làm cái gì thấy ghê. Thôi, ta về đi ngủ.”
Tên hộ viện sớm chướng mắt với mụ, hắn còn chưa được đụng chạm vào tiểu nha hoàn đó đâu, chửi: “Như còn chó cái động đực vậy, thèm nam nhân điên rồi à, đừng nhòm ngó tiểu cô nương, thứ người gì thế! Không thấy tởm à?”
Thôn phụ đại khái thấy số đông không tán đồng với mình nên không cãi lại hắn, đi thẳng về phòng khách.
Thành Lạc Tiệp vỗ vỗ bờ vai gầy gò của tiểu nha hoàn: “Đừng sợ, đừng sợ, có việc gì cứ gọi ta.”
Tiểu nha hoàn bên khóe mắt ngân ngấn nước, rất tội nghiệp: “Đa tạ phu nhân.”
“Được rồi, được rồi, về ngủ cả đi, la hét ầm ĩ, ta còn tưởng ngươi bị sói tha rồi chứ.” Chu Bằng chuẩn bị đi ngủ rồi còn bị đánh thức thì bực bội, xoay người đi phát hiện đạo sĩ già nhìn nha hoàn của mình, hừ một tiếng: ” Đạo trưởng, nhìn cái gì?”
Lão đạo lại làm cái động tác phe phẩy phất trần đó, mặt mày trang nghiêm: “Đứa bé này thật đáng thương.”
“Thôi đừng vờ vịt, không phải ông thấy nó đáng thương, mà thấy nó chảy dãi, động lòng phàm rồi à? Được, cha nó nợ ta 100 lượng đấy, trả ta 100 lượng, ta bán cho ông.”
“Bần đạo là người tu hành, không gần nữ sắc.”
Chu Bằng không tin, ánh mắt dâm tà vừa rồi của lão đạo, là người trong sắc giới cả, sao hắn không nhận ra: “Tu hành, tu cái gì, không biết trong đạo quán của ông giấu không ít phụ nữ nhà lành nhỉ? Đúng rồi chứ gì, loại người như ông, ta nhìn phát là chuẩn.”
Lão đạo niệm một câu kinh, xoay người về phòng.
Mọi người lần lượn trở về nhà, chỉ có tên hộ viện cố ý lề mề tụt lại, đợi không còn ai ngời sân nữa, tới bên tiểu nha hoàn: “Sợ à, nếu không ta ở lại với muội?”
Tiểu nha hoàn cúi đầu không nói.
Hộ viện kiên nhân nói: “Cha muội tự mình đụng chết, ta không đụng vào ông ấy, muội cũng thấy à. Kỳ thực ta cũng thương hại nhà muội lắm, thật đáng thương. Thực ra nếu cha muội nghĩ thoáng một chút thì đâu tới mức này. Thôi, mấy lời này không nói nữa, sau này ở trong Chu gia đại viện, có gì khó cứ tìm ta, ta sẽ bảo vệ muội. Hiểu chưa?”
Tiểu nha hoàn một mực cúi gằm mặt không phản ứng với lời của hắn.
Tên hộ viện quay đầu nhìn lần nữa, thấy tất cả vào nhà thật rồi, bước tới ôm lấy vai tiểu nha hoàn. Hắn cao lớn, tiểu nha hoàn rất nhỏ, chỉ tới vai hắn, thế là toàn thân bị ôm trọn trong người hắn, làm tiểu nha hoàn run cầm cập. Hộ viện cố gắng tỏ ra ôn nhu, tay to như cái quạt xoa nắn cái mông nho nhỏ làm hắn thèm thuồng: “Muội yên tâm, chỉ cần nghe lời ta, ta sẽ bảo vệ muội.”
Tiểu nha hoàn bấy giờ mới cắn răng nói một câu: “Buông tay! Nếu không ta hét lên.”
“Đừng! Đừng!” Hộ viện như chạm phải sắt nóng, lùi lại phía sau, hắn sợ Thành Lạc Tiệp, chỉ là không cam lòng, đi về nhà còn không quên dọa: ” Ngươi đợi đấy, đến Chu gia đại viện xem ai bảo vệ được ngươi!”
Trong sân tối om, chỉ còn lại thân ảnh nhỏ nhắn đáng thương đứng trong gió lạnh, ngẩng đầu nhìn vầng trăng lờ mờ trên trời cao, không rõ nghĩ gì.
Ở trong nhà, Chu Bằng thấy bên cạnh Lãnh Nghệ bất kể thê tử, muội tử hay lão phó toàn là cao thủ, đoán chừng thân phận y không tầm thường, nói không chừng là nhà mở võ quán hay là thế gia võ học, nếu có thể chiêu mộ được những người này thì khác gì hổ thêm cánh, ở thôn quê tha hồ làm gì thì làm rồi. Vì vậy Chu Bằng có ý lấy lòng: “Nha đầu đó bướng lắm, thói đâu ra có thứ hạ nhân như vậy, nếu không phải vì thấy tôn phu nhân của thiếu gia thương nó, ta thế nào cũng phải giáo huấn nó một trận. À phải, không rõ tôn tính đại danh của thiếu gia là gì?”
“Bèo nước gặp nhau, cần gì phải hỏi.” Lãnh Nghệ đã biết Chu Bằng là tên ác bá thôn quê, không tốn công vờ vịt với hắn, dẫn Thành Lạc Tiệp về bếp đóng cửa lại:
Chu Bằng ở vùng này còn chưa bao giờ bị coi khinh như thế, mắt nhìn theo với vẻ oán độc.
Tên bán hàng rong như thuận miệng nói một câu: “Lão gia này, nha hoàn nhà ngài xinh đẹp thật đấy nhỉ?”
Chu Bằng cười nhạt: “Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đái một bãi soi gương xem có xứng không?”
“Ài, ngài việc gì phải nói lời khó nghe thế, chỉ nói thế thôi mà, có ý đồ gì đâu.” Bán hàng rong cũng biết thân phận chứ, định khen tiểu nha đầu kia một câu rồi kiếm cớ tiếp cận vị lão gia giàu có này bán ít hàng, ai ngờ phản tác dụng:
Chu Bằng bị Lãnh Nghệ làm bẽ mặt đang cáu tiết này, vừa vặn có chỗ trút giận: “Cái thứ qua thôn qua trại bán hàng như ngươi đừng mơ tưởng nữa, chịu khó bán hàng đi, có khi tối về đủ tiền vào kỹ viện kiếm nữ nhân bốn năm chục tuổi đấy.”
Chửi được một câu liền hả lòng hả dạ, chắp tay sau lưng đi về phòng ngủ.
Người bán rong ngây ra, vô duyên vô cớ bị chửi, ai mà chẳng tức, nhưng mà loại người đó không chọc nổi, chỉ biết nghĩ trong bụng, thứ mắt chó nhìn người, sau này lão tử giàu lên, thế nào cũng bắt ngươi về bưng bô cho lão tử.
Ồn ào cuối cùng cũng lắng xuống, đêm đã khuya, vạn vật tính mịch.