Phần 127: Đêm khuya căn nhà nhỏ. (1)
Căn nhà hẻo lánh thoáng cái đã trở nên đông đúc náo nhiệt, những người vốn chẳng liên quan tới nhau lại tụ vào một chỗ.
“Đại tỷ tới phòng chứa củi ở cùng tiểu nha hoàn đi.” Thành Lạc Tiệp thấy mình bố trí như vậy là tốt nhất, cô bé có người trông coi:
Vậy mà thôn phụ trả lời: “Không cần đâu, ta cũng ở phòng khách với mọi người là được.”
Thành Lạc Tiệp sợ nàng ta chưa biết, chỉ Doãn Thứu và hộ viện: “Mấy người nam bọn họ cũng ngủ ở phòng khách, đại tỷ ở cùng họ sao tiện.”
“Có gì đâu.” Thôn phụ thoải mái xua tay: ” Người thôn quê không để ý nhiều vậy, ta kết hôn rồi có con rồi, sắp thành bà già rồi, còn ngại gì nữa. Phu nhân không biết chứ, người thôn quê chúng tôi đi đường ở khách điếm ngủ trong phòng lớn cũng là có nam có nữ cả. Không sao cả, bọn họ làm gì ta chứ.”
Hộ viện khinh bỉ nói: “Ai thèm làm gì ngươi, ngươi có cởi sạch nằm bên cạnh ta, ta cũng không đụng vào một ngón tay.”
Thôn phụ này không ngờ chua ngoa đanh đá lắm, người ta nói thế không xấu hổ mà còn đốp chát lại: “Đại huynh đệ, nếu ta cởi sạch mà ngươi không leo lên, ta liếm chân cho ngươi.”
Không ai ngờ nàng ta trả lời như thế, Thành Lạc Tiệp mặt đỏ tía tai làm động tác nhổ phì, xem ra mình lo thừa rồi. Đám nam nhân mắt tròn mắt dẹt, nữ nhân hung hãn như vậy hiếm có, tên hộ viện bị khích, mặt đỏ rần: “Liếm chân thì làm cái gì, không bằng…”
Nói tới đó nhớ ra có Thành Lạc Tiệp ở bên kịp thời nuốt lời ô uế lại.
Thôn phụ sao không nghe ra ý hắn: “Ngươi giỏi đem lời này về nói với bà nương của mình ấy, chớ ở đây mồm mép với lão nương. Nam nhân có bản lĩnh thật thì không cần tới cái mồm ba hoa.”
“Được, được, cứ đợi đó mà xem… Á…” Tên hộ viện bị mỉa mai tới máu dồn lên mặt, hùng hổ nói thì có bàn tay vung lên bợp một phát:
Chính là Chu Bằng ra tay, hắn đang lấy lòng tiểu nương tử mà tên ngu ngốc này không biết điều, quát: “Đủ rồi đừng nói lăng nhăng nữa! Ăn cơm! Đi ngủ!”
Trang Lão Thạch không ngờ cái căn nhà nhỏ heo hút của mình cả năm ngoài tên địa chủ tham lam tới thu tô thì chẳng mấy khi có khách, vậy mà hôm nay thoáng cái đã có nhiều khách như thế này, đâm ra phản ứng có hơi chậm. Đến khi đếm đầu người, úi dời ơi, tính cả mình là mười một người rồi, Trang Lão Thạch vội nói với Chu Bằng: “Lão gia, cơm chuẩn bị không đủ rồi.”
Chu Bằng hừ một tiếng: “Không đủ thì ngươi nhịn đi.”
“Đừng đừng.” Lão đạo dường như cứ nói gì là phải phẩy phất trần một cái mới chịu: ” Có thể cho đám người bần đạo ở lại, có nơi che mưa chắn gió là chúng tôi hài lòng lắm rồi, sao có thể tranh ăn với chủ chứ? Lão đạo có mang lương khô, chỉ xin một ngụm nước ấm là đủ.”
Người bán hàng cũng tương tự: “Ta cũng mang lương khô, ăn đồ của mình là được rồi, có thêm nước là được.”
Thôn phụ nói vào: “Ai đi đường xa mà không mang theo lương khô chứ, không phiền chủ nhà nữa.”
Thế là hơn mười người náo nhiệt ngồi quanh cái bàn, bàn không đủ rộng, ghế không đủ ngồi, chẳng sao cả, ở đây chỉ Chu Bằng cầu kỳ, người khác thoải mái lắm, ngồi bệt luôn xuống đất mà ăn.
Căn nhà nhỏ thêm tiếng cười rôm rả mà ấm cúng hẳn, cái bản mặt lờ đờ của Trang Lão Thạch khởi sắc hơn đôi chút, khách đông quá làm hắn hơi cuống, song cũng coi như chủ nhà không tệ. Ba người mới tới đều có nước nóng, lại thêm ít dưa muối, mỗi người còn được chén rượu nhỏ ấm bụng.
Tiểu nha hoàn ôm cái bát cơm mẻ ngồi dưới đất, Thành Lạc Tiệp gắp thịt rồi lén chuyển qua bát nó, vì cho đàng hoàng thì nó sẽ sợ không dám ăn. Nhìn cô bé liếm miếng thịt mỏng dính với vẻ thèm thuồng, Lãnh Nghệ vừa xót xa lại ấm lòng.
Coi như đây là bữa cơm tất niên, không tệ chút nào.
Chỉ có Lý Phân là nằm trong bếp không đi được, Thành Lạc Tiệp mang cơm vào cho nàng.
Ăn xong cơm, tiểu nha hoàn giúp rửa bán, Trang Lão Thạch lấy từ trong phòng chứa củi ra mấy bó rơm khô để trải đất cho khách. Mùa này nằm trực tiếp trên đất là dứt khoát đến đêm bị lạnh mà tỉnh lại, ngủ không nổi. Hắn còn nhường cả chiếu cho mấy cô nương, bấy giờ Lãnh Nghệ mới biết tính xấu của Thành Lạc Tiệp, nàng không dùng đồ của người khác, thà để nguyên áo để ngủ chứ không dùng chiếu.
Tiểu nha hoàn ôm bó cỏ khô đi xuống phòng chứa củi, thôn phụ đi theo, nhìn một cái không tán thành: “Ài, không được, không được rồi, lạnh lắm, bốn phía gió thổi vù vù thế này thì làm sao, ngủ một đêm sẽ bệnh đấy. Tiểu muội, ngươi theo tẩu tử ngủ ở đại sảnh đi. Không cần sợ mấy nam nhân kia, già thì hết sức rồi, trẻ thì chỉ giỏi mồm mép, không dám làm gì đâu. Hơn nữa có thiếu phu nhân tốt bụng kia giúp muội, tên nào dám, đánh luôn. Nào, chúng ta cùng tới đại sảnh ngủ.”
“Không cần đâu đại tẩu tử, muội ngủ ở đây, tốt lắm, quen rồi.” Nói xong tiểu nha hoàn quỳ xuống trải cỏ ra đất:
Thôn phụ nhìn hai bờ mông nhỏ chổng lên tròn xoe ẩn hiện dưới lớp áo mỏng manh kia mà tặc lưỡi, đưa tay vỗ cái mông nó, đùa: “Úi da, nhìn xem thân thể muội săn chắc thế này, đừng nói là nam, ta là nữ nhìn cũng động lòng.”
“Á.” Tiểu nha hoàn phản ứng không khác gì bị rắn cắn, nhảy dựng lên nhé tránh, mặt đỏ bừng: ” Tẩu tử làm gì thế?”
“Hai nữ nhân thì có thể làm gì được cơ chứ… Trông muội kìa, chẳng lẽ là sợ ta phi lễ muội? Đều là nữ nhân cả, ôm nhau ngủ còn chẳng sao, chẳng lẽ sờ một cái thì làm sao à?” Thôn phụ thấy tiểu nha hoàn sợ hãi như thế thì càng hứng thú muốn trêu đùa, đi tới đưa tay sờ soạng trên thân thể non nớt: ” Ta thích ôm tiểu cô nương như muội ngủ đấy, nào, tới đại sảnh ngủ với tẩu tử đi.”
Tiểu nha hoàn bị thôn phụ sợ soạng khắp người ra sức phản kháng la hét: “Buông ra! Buông ra! Buông ra!”
Ai ngờ nó càng phản kháng thì thôn phụ cười càng vui vẻ, kéo cả đai lưng tiểu nha hoàn, làm nó sợ trào nước mắt.
Đúng lúc này cửa phòng chứa củi truyền tới giọng nói lạnh băng: “Buông ra, nếu không ta chém đứt tay ngươi.”