Phần 126: Đến cùng một nơi
Lúc này mặt trời đã ngả hẳn về phía tây, trời nhập nhèm hai màu sáng tối, nếu không phải đó đây có mảng tuyết trắng xóa phản chiếu ánh sáng yếu ớt thì chắc hẳn xung quanh chỉ còn một màu xám xịt âm u.
Chu Bằng ở nơi này nghiễm nhiên coi mình là chủ nhà, lúc nãy còn gọi Lãnh Nghệ là đại gia, bây giờ tới địa bàn của mình đã đổi giọng, an bài mọi người: “Vị thiếu gia này, cậu và phu nhân ở trong bếp đi, tuy là bếp nhưng mà sạch sẽ lắm, lại còn ấm áp. Còn cô nương bị thương này cũng ở cùng là được. Hai người là huynh muội, không cần ngại.”
Quay sang Doãn Thứu: “Ông thì cùng hộ viện nhà ta, Lão Thạch ở phòng khách, nơi đó rộng, lại tiện gọi lúc nào cũng ngủ. Ta ở phòng ngủ bên phải, tuy là phòng ngủ, nhưng không có giường sưởi, không sao, ta rất khỏe, chịu được.”
Thành Lạc Tiệp cười nhạt: “Tiểu cô nương thì sao? Ngươi quên à?”
Chu Bằng đương nhiên không quên, hắn cố tình không nói là hy vọng Thành Lạc Tiệp quên ai dè nàng không quên, tỏ ra như thường nói: “Nó là nha hoàn của bỉ nhân, phải ở cùng bỉ nhân.”
“Không được, tiểu cô nương này không thể ở cùng ngươi.” Thành Lạc Tiệp tuyên bố:
“Vì sao?”
“Chẳng vì sao, không được là không được.”
“Vậy, vậy nó ở đâu, nhà chỉ có ba gian.”
“Nó cùng bọn ta ngủ trong bếp.”
Tiểu nha hoàn vội vàng nói: “Không cần đâu ạ, đa tạ phu nhân, bếp không rộng, ở ba người đã chật lắm rồi. Cháu ở phòng chứa củi là được.”
Góc viện tử còn có một phòng chứa củi nho nhỏ, cũng là nơi đặt tạp vật, ngay sát bên là nhà xí.
Thành Lạc Tiệp nhìn vào bếp, đúng là rất nhỏ, trải chiếu ra đất ba người nằm đã chật chội rồi, không thể chứa thêm người nữa, cảm thấy phòng chứa cúi còn an toàn hơn ở với tên béo, nói: “Được, vậy ngươi ở phòng chứa củi đi, đóng chặt cửa, đề phòng sói vào.”
Chu Bằng thấy nàng lườm mình thì ngây ngất, ngượng nghịu hắng giọng: “Vậy cứ theo phu nhân đây làm.”
Trang Lão Thạch là chủ nhà mà chẳng ý kiến gì, lặng lẽ xuống bếp làm cơm, tiểu nha hoàn giúp đỡ. Không ngờ gia cảnh Trang Lão Thạch không tệ, lấy thịt muối ra làm món xào, còn có một vò rượu tụ ủ nữa.
Chu Bằng lại đá Trang Lão Thạch: “Con bà nó, có rượu có thịt lại giả vờ nghèo, không trả tiền lão tử.”
Trang Lão Thạch nhạt nhẽo nói: “Chu lão gia, đây là đồ chuẩn bị năm mới, lão gia tới nên mới lấy ra chiêu đãi, ăn rồi coi như ta cũng hết Tết.”
“Yên tâm, bọn ta ăn ở tại nhà ngươi, tất nhiên phải trả tiền.” Lãnh Nghệ nói rồi đặt một nắm tiền lên bàn, nói ra thật xấu hổ, đại lão gia ngài vốn nhẵn túi rồi, may Trác Xảo Nương có chút dành dụm, biết y ra ngoài không thể không mang tiền đưa cho một ít:
Không nhiều, một lượng hai phân tiền mà thôi.
Trang Lão Thạch nhận lấy ngay, không ngờ lại bị Chu Bằng đá: “Con mẹ nó, các vị đây là ân nhân cứu mạng của ta, sao ngươi dám thu tiền? Trừ tiền ngươi nợ của lão tử là được, lãi chồng lãi, ngươi nợ ta gần 1000 đồng rồi, chưa đủ ăn một bữa cơm của ngươi à?”
“Không cần, tiền cơm của bọn ta, bọn ta tự trả.” Thành Lạc Tiệp dứt khoát nói, kèm theo một cái lườm làm hắn không dám nói gì thêm nữa.
Nhà của Trang Lão Thạch ở nơi khá hẻo lánh, trời tối chim đã về hết rừng, bốn bề chỉ có tiếng gió lạnh. Cơm nước đơn giản chuẩn bị nhanh, đem bày ra phòng khách, thắp một cái đèn lồng treo ở xà nhà, vẫn tối mù mịt chỉ đủ không gắp cơm cho vào mũi thôi.
Mọi người vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm thì đôi mắt tam giác của Doãn Thứu quắc lên, sau đó nói nhỏ với Thành Lạc Tiệp: “Có người tới.”
Thành Lạc Tiệp chậm rãi gật đầu, bọn họ thương lượng trước rồi, có sự cố nàng phải theo sát Lãnh Nghệ, mở đường hoặc đoạn hậu do Doãn Thứu và Lý Phân lo. Giờ Lý Phân nằm đó rồi, Doãn Thứu đi nhanh ra ngoài, đúng lúc này ngoài sân có người gọi: “Có người không, có người không?”
Tiếp đó là giọng Doãn Thứu: “Là mọi người à, sao lại quay về, vào đi.”
Tiếp đó lão đạo, người bán hàng và thôn phụ gặp nhau khi nãy đi vào, không ngờ tất cả lại tới cùng một chỗ như thế này. Lãnh Nghệ ngạc nhiên hỏi: “Mọi người về thôn Bảo Mã rồi cơ mà?”
Người bán hàng nhanh mồm đáp: “Không về được nữa, cây cầu phía trước cũng bị người ta chặt đứt rồi, đại tỷ đây nói, gần đây có một hộ gia đình, tạm thời tá túc một đêm.”
Cầu phía trước cũng bị chặt đứt? Ba người Lãnh Nghệ nhìn nhau, kẻ địch chưa bỏ qua, bây giờ bọn chúng chặn cả đường tiến đường lui rồi, nói thế thì sớm muộn bọn chúng cũng tìm tới.
Chu Bằng nhìn thôn phụ kia một lượt: “Ngươi ở thôn nào, vì sao ta không nhận ra ngươi?”
Thôn phụ nhìn cách ăn mặc biết hắn là người giàu có, cười giả lả lấy lòng: “Thiếp thân không phải là người ở huyện Âm Lăng, mà là người huyện Liên Sơn, có nữ nhi gả tới huyện thành Âm Lăng, mở hiệu dầu muối. Thiếp thân đi thăm người thân, trước kia thường qua con đường này, biết ở đây hoang vu, chỉ có một hộ gia đình ở lưng núi, cho nên tới xin tá túc.”
Vì người ta có tuổi, nhan sắc bình thường, Chu Bằng phẩy tay: “Hừ, căn nhà này nhỏ lắm, không chứa nổi, các ngươi đi tìm chỗ khác đi.”
Thành Lạc Tiệp nói ngay: “Sao không được, ngươi một mình ngủ trong phòng ngủ, còn chứa được hai người nữa. Để đạo trưởng và vị đại ca này ở cùng ngươi…”
Ai ngờ lão đạo và người bán hàng gần như đồng thanh: “Không không chúng tôi ngủ ở đại sảnh là được.”
Nói xong quay sang nhìn nhau cười.
Người bán hàng nói thêm: “Ngủ cùng mọi người cho náo nhiệt.”
Lão đạo làm động tác phẩy phất trần: “Chính thế, bần đạo là người tu hành, không thể ở gần người có tiền, tránh bị mùi tiền làm hỏng tu vi, ở cùng nhau là hơn.”
Chu Bằng trừng mắt với lão đạo, muốn phát tác nhưng Thành Lạc Tiệp ở bên lườm hắn bất thiện, không dám làm càn. Lão đạo vốn là người vân du tứ hải, nay đây mai đó, chẳng thèm để ý tới thái độ của một tên hào cường địa phương.