Phần 125: Tìm nơi tá túc. (2)
Thành Lạc Tiệp đứng cảnh giới, nàng nghe thấy hết, lạnh lùng quay sang: “Tiểu cô nương đó là gì của các ngươi?”
Chu Bằng và tên hộ viện giật bắn mình, nữ nhân xinh đẹp này vung tay giết người không do dự chút nào, còn đáng sợ hơn cường đạo. Tên hộ vệ gồng mình đối diện với ánh mắt như điện của nàng: “Cha, cha nó thiếu tiền lão gia nhà ta, lấy nó trả nợ, nó nó là người của Chu gia rồi, lão gia muốn làm gì thì làm, cả… Cả vương pháp cũng không quản nổi.”
“Vương phảp không quản nhưng ta quản.” Thành Lạc Tiệp ngang ngược tuyên bố: ” Các ngươi mà nảy tâm tư méo mó với nó, ta mà biết, dù chân trời góc biển, ta cũng giết các ngươi.”
Chu Bằng im re cười nịnh với nàng.
Tiểu cô nương hơi nghiêng, lén nhìn Thành Lạc Tiệp cảm kích, lại như sợ người ta phát hiện ra, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Phía bên này Lý Phân đã băng bó xong, thương tích nơi khác tuy nhẹ, nhưng chưa thể lên đường, lúc này đã ngủ thiêm thiếp. Bên kia người Chu Bằng vẫn nấn ná, vì Chu Bằng vẫn còn đau, chưa thể đi đường ngay được, hắn tất nhiên cũng sẽ không chịu nghỉ lại ngoài trời, bàn bạc xem tối nay ở đâu.
“Lão gia, tên Trang Lão Thạch chẳng phải ở trên lưng núi à, hắn còn nợ lão gia 350 đồng, hay là chúng ta tới đó đòi nợ.” Tên hộ viện chẳng những rất hiểu lão gia nhà mình, mà tính tình cũng không khác là bao, chó không đổi tích căn phân, áp giọng thật thấp hiến kế: ” Bà nương của Trang Lão Thạch cũng khá lắm, ủ giường cho lão gia không tệ, giảm cho hắn ít lợi tức. Lão gia thấy sao ạ?”
Chu Bằng vuốt chòm râu lưa thưa nhớ lại bộ dạng bà nương nhà Trang Lão Thạch, trắng trẻo đầy đặn, cảm thấy không tệ liền gật gù: “Cũng được đấy, cơ mà Trang Lão Thạch tính tình quái dị, e là không chịu.”
“Bà nương của hắn chịu là được, ả đó là thứ lẳng lơ, lần trước tới thu tô, cả còn liếc mắt với lão gia đấy.”
“Thật à?”
“Thật ạ, lão gia không để ý đấy thôi.” Hộ viện khẳng định chắc nịch:
Chu Bằng đảo mắt qua Thành Lạc Tiệp, sợ thì sợ đấy, nhưng mỗi lần nhìn nàng lại luyến tiếc lắm, ham muốn lẫn sợ hãi trộn vào làm một tạo thành kích thích khác lạ, hắng giọng đường hoàng mắng tên hộ viện: “Lão gia không hứng thú với bà nương nà người ta, sao ngươi lại nảy sinh tâm tư méo mó như thế? Thiếu nợ trả tiền, ngươi lại tơ tưởng bà nương của người ta là không đúng rồi.”
Hộ viện hiểu ý, rối rít vâng dạ.
“Có điều tới đó tá túc một đêm vẫn được.” Chu Bằng nói xong chẳng ngờ lại đi về phía Thành Lạc Tiệp, dù gì khu vực quanh đây, hắn là nhà giàu số một, túi có tiền, can đảm cũng không nhỏ, cười với Lãnh Nghệ: ” Đại gia, võ công các vị thật cao cường, nếu không có các vị che chắn, e là đám cường đạo đã dùng loạn tiễn bắn chết chúng ta rồi. Bỉ nhân rất cảm kích, ở nơi này có một điền hộ, nay mặt trời đã lặn, các vị có người bị thương, không tiện đi xa, sao không tới chỗ điền hộ đó ở một đêm rồi mai đi cũng chưa muộn.”
Thành Lạc Tiệp cười lạnh: “Ngươi mà tử tế như vậy à? Lại định bày trò gì đây?”
Chu Bằng điều chỉnh nét mặt, thần thái trang trọng, nói không biết ngượng mồm: “Không không, bỉ nhân nào dám, thực ra thì bỉ nhân là người thích làm việc thiện không cần báo đáp. Tiểu nương tử… À không cô nương chưa biết mà thôi.”
Tên béo này tuy háo sắc, nhưng không có sức uy hiếp gì, Lãnh Nghệ cân nhắc rồi nói với Thành Lạc Tiệp: “Chân của muội tử bị thương nặng lắm, nếu có thể đừng di chuyển thì tốt nhất là không di chuyển. Với lại thương tích của muội ấy cũng cần quan sát xem sao, muội ấy va chạm mạnh như vậy, có khi nội thương không chừng.”
Vừa nghe ý người ta xuôi xuôi rồi, Chu Bằng cao hứng hết sức, có thêm cơ hội ở gần tiểu nương tử xinh đẹp, chưa nói cái khác, nhìn nàng thêm vài cái thôi cũng dưỡng mắt lắm, mau mắn sai tên hộ viện: “Ngươi mau mau đi làm cái cáng, giúp mấy vị đây khiêng cô nương tới nhà Trang Lão Thạch. Nếu không phải người ta liều mạng đoạn hậu, chúng ta đã chết lâu rồi, làm người phải biết nhớ ơn báo đáp chứ.”
“Vâng, vâng!” Hộ viện vội vàng rút đơn đao, lên dốc chặt mấy cành cây lớn, lột vỏ ra làm càng:
Mọi người tới giúp hắn, cái cáng hoàn thành rất nhanh, đặt Lý Phân nằm trên đó, do Doãn Thứu và hộ viện khiêng. Chu Bằng đi trước dẫn đường, hướng lên trên núi.
Đi không xa là tới nhà Trang Lão Thạch.
Chu Bằng như sợ người khác không biết, lớn tiếng nói: “Trang Lão Thạch, mau ra đây, đại gia ta tới rồi, còn có khách quý, mau lên, nếu không cẩn thận cái chân chó của ngươi.”
Vậy mà hồi lâu không có động tĩnh gì cả, Chu Bằng thấy bẽ mặt lắm, hùng hổ đi tới trước cửa co chân đá một phát văng luôn cánh cửa bằng củi, rống lên: “Con bà nhà ngươi, Trang Lão Thạch, ngươi bị điếc à, ta tưởng ngươi không ở nhà chứ, rúc trong nhà vì sao không trả lời? Chết rồi à?”
Lãnh Nghệ đi tới nơi, ngước mắt lên nhìn, thấy dưới một cây đại thụ, tán xòe rộng như cái ô, che phủ tiểu viện tử phía dưới, đường bao đắp đất lẫn rào cành cây, có cổng đảng hoàng, nhà cũng được làm bằng gỗ. Ít nhất hơn khối nhà ở thông Hồng Tùng, trơ trọi lẻ loi một chút song lại có ý vị ẩn cư, không tệ chút nào.
Khi cáng khiêng vào trong sân mới có một nam nhân đi ra, hai tay đút tay áo, mặt dài râu dê, nhìn Chu Bằng một cái chẳng có mấy thiện cảm, ngồi xổm ở ngưỡng cửa, mặc Chu Bằng chửi bới cũng không nói gì.
Chu Bằng cũng biết tính khí tên này rất quái gở, miệng thì chửi mắt thì đảo quanh, chẳng thấy ai cả, buột miệng hỏi: “Này, bà nương của ngươi đâu?”
Trang Lão Thạch hất đầu ra sau nhà, không nói không rằng.
“Trốn ở sau nhà làm cái gì, đại gia đích thân tới đây, lại còn có cả quý khách, vì sao không ra tiếp đãi? Làm vài món ăn.” Chu Bằng vẫn còn tơ tưởng tới bà nương của người ta, vừa nói vừa đi vòng ra sau nhà:
Chỉ chốc lát sau Chu Bằng la hét từ sau nhà chạy về, trông cứ như bị ma đuổi, đá túi bụi vào Trang Lão Thạch ngồi đó: “Bà, bà nương ngươi chết rồi, vì sao không nói, ại lão tử sợ chết thôi! Phì, phì!”
Trang Lão Thạch bị đá vào mông mới nhảy dựng dậy: “Chết tháng trước rồi, không kịp nói.”
Hộ viện và Trang Lão Thạch nghe nói bà nương lẳng lơ của Trang Lão Thạch chết rồi thì cụt hứng, cũng chẳng hỏi nguyên nhân là gì, giục giã Trang Lão Thạch dọn nhà cơm nước đón khách quý.