Phần 124: Tìm nơi tá túc. (1)
Ở vách núi đột nhiên một cái đầu nhô lên, không ngờ lại là tên béo Chu Bằng, tiếp ngay đó là tên đại hán hộ viện, vừa leo lên được là nằm vật ra đất. Tên hộ viện này võ công cao cường, vừa ôm lấy Chu Bằng, vừa bám vào xích sắt. Mặc dù cũng va vào vách núi, nhưng khoảng cách gần, vẫn giữ được mạng sống. Chu Bằng thì có hộ viện làm đệm thịt, gần như không bị thương tích gì, chỉ tay va chạm một chút sưng lên, hắn sợ mất vía, người có mùi khai nồng bốc lên.
Lãnh Nghệ mặt vàng như đất, người run rẩy, tay chỉ về phía bờ đối diện: “Phản rồi! Phản rồi! Cường đạo đâu ra… Lại, lại dám giữa ban ngày ban mặt giết người… Đúng là muốn phản rồi.”
Mặc dù một màn này có thành phần biểu diễn, nhưng Lãnh Nghệ sợ hãi là thật, hiển nhiên đó là đám sát thủ trước nay vẫn nhắm vào mình. Thời gian qua không thấy chúng có hành động gì, tưởng rằng chúng đã thay đổi phương sách rồi, không ngờ chúng chỉ đợi thời cơ, đợi bọn họ lơi lỏng mà thôi.
Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là chúng thành công rồi.
Doãn Thứu và Thành Lạc Tiệp ở bên Lãnh Nghệ tức thì vào trạng thái cảnh giới, thậm chí ngay cả Lý Phân đang leo lên cũng không đón. Lãnh Nghệ nghe thấy tiếng thét của nàng từ dưới vọng lên mới biết nàng còn sống, vội vàng ra sát mép vực. Liên tục cổ vũ nàng, đến khi nhìn thấy Lý Phân thì vươn tay lên. Lãnh Nghệ thấy Lý Phân mặt mày trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng rỉ máu tươi, vội hỏi: “Muội thế nào, bị thương ở đâu?”
Lý Phân vừa đau vừa mệt, thoát nạn một cái tinh thần buông lỏng, cơn đau khiến nàng muốn ngất xỉu, không trả lời nổi.
Lãnh Nghệ rất nhanh chân trái nàng biến hình một cách quái dị cuống lên la hét: “Ái dà, chân muội, có phải gãy rồi không? Lão Doãn, mau tới xem cho muội tử của ta.”
Doãn Thứu thấy ba người phía bên kia cầu không có động tĩnh gì, xem ra không phải đồng bọn đám kia, chỉ là người bình thường thôi, nếu không chúng đã chẳng bỏ qua cơ hội tốt đến thế. Bảo Thành Lạc Tiệp cảnh giới, tự ông ta tới xem vết thương cho Lý Phân, đúng là gãy chân rồi.
Là người luyện võ thường xuyên phải đối diện các loại thương tích, xử lý loại vết thương cũng thành thạo, Doãn Thứu giúp Lý Phân nắm lại xương, sau đó kiếm hai tây gậy làm nẹp, xé áo, buộc lại.
Bọn họ bên này bận rộn, bên kia cũng vừa hoàn hồn, tên béo đã biết Thành Lạc Tiệp võ công lợi hại, hơn nữa còn suýt nữa ném chết mình, còn dám trêu chọc nàng mới là lạ, quay sang trừng mắt với tiểu cô nương: “Ngươi còn đứng ngây ra đó làm cái gì? Không thấy ta bị thương à, không mau tới bóp.”
Tiểu cô nương rối rít chạy tay xoa bóp bàn tay Chu Bằng bị va chạm sưng lên.
Chu Bằng tay trái vỗ vai tên hộ viện: “Ngươi khá lắm, lần này lập đại công, trở về lão gia trọng thượng.”
Hộ viện bị va thẳng vào vách núi, khoảng cách không gần nhưng không phải nhẹ nhàng gì, gánh thêm cân nặng của Chu Bằng, chỉ vâng dạ qua loa, chắc vẫn đang thấy may mắn vì thoát chết, hồn vía còn chưa quay về.
Lão đạo tay cầm phất trần chỉ sang bên kia: “Cường đạo đâu ra, giết người giữa ban ngày ban mặt. Vô pháp vô thiên! Vô pháp vô thiên!”
Thôn phụ sợ tới ngồi bệt trên mặt đất, giờ kêu khóc: “Làm sao bây giờ, câu treo đứt rồi, đi đường vòng mất thêm năm mươi dặm, đêm nay phải ngủ ở ngoài đường, đứa nhỏ phải làm sao.”
Người bán hàng thì còn đang bận bịu nhặt nhạnh lại hàng hóa vừa rồi sợ quá bị ngã làm hàng vương vãi ra đất, miệng cũng phụ họa chửi đám cường đạo độc ác.
Doãn Thứu băng bó xong cho Lý Phân, đột nhiên tới gần vỗ lưng người bán hàng: “Lưng ngươi có tuyết kìa.”
Người bán hàng mặt trắng bệch cười ngượng: “Vâng, vâng, vừa rồi sợ quá, lăn ra đất.”
Doãn Thứu lại đi tới muốn phủi lưng cho lão đạo, ông ta vội né tránh: “Tự ta làm được rồi.”
Nhưng ông ta không né được, tay Doãn Thứu như có mắt đuổi theo lưng ông ta, vỗ vỗ mấy cái: “Người xuất gia gặp chuyện này hẳn sợ lắm.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Đa tạ, đa tạ!” Lão đạo có vẻ dè dặt:
Doãn Thứu tiếp tục đi nhặt cái giỏ trả lại cho thôn phụ, thuận tiện vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Thời tiết thế này phụ đạo nhân gia còn phải bôn ba, ài, thật là khổ.”
Ông ta trông giống lão giả hiền từ cho nên hành vi này không quá phận, dù vậy phụ nhân trên ba mươi vẫn hơi đỏ mặt: “Đa tạ lão đại ca, ta không sao.”
Doãn Thứu đứng dậy hỏi: “Cầu đứt rồi, mọi người làm sao đây?”
Người bán hàng nhìn sắc trời, thở dài: “Đi đường vòng không kịp nữa rồi, thôi thi quay về thôn Bảo Mã cho sớm.”
Nói xong gánh hàng đi ngay.
Thôn phụ thì nói: “Ta về nhà cữu gia ở một đêm, mai đi đường vòng cũng được… Lão đại ca, còn mọi người thì sao?”
Doãn Thứu ậm ừ: “Bọn ta đợi một lúc xem sao, mọi người đi trước đi.”
“Vậy ta đi trước.” Thôn phụ xách giỏ đi ngay:
Lão đạo không nói gì cả, thở ngắn than dài đi theo hai người kia.
Thành Lạc Tiệp đoán ra hành vi của Doãn Thứu, đưa mắt nhìn ông ta, ông ta lắc đầu, có nghĩa là ba người đó không hiểu võ công, nàng liền yên tâm.
Lúc này ở mép vực chỉ còn lại ba người Chu Bằng, tên hộ viện ngồi một lúc khôi phục phần náo rồi, hỏi: “Lão gia, chúng ta phải làm sao?”
“Còn làm sao nữa, lại về thôn Bảo Mã thôi.” Chu Bằng hậm hực: ” Phiền, kiếm chỗ qua đêm, mai trời sáng về cũng không muộn.”
Hộ viện mê mẩn nhìn tiểu cô nương xinh đẹp: “Lão gia, con bé này xinh đẹp tươi ngon như thế, không thể đem về, nếu không phu nhân ghen, lúc đó e khó mà làm gì được, không bằng ở lại gần đây rồi hi hi hi…”
“Ha ha ha.” Chu Bằng hiểu ý hắn ngay, vừa xong còn sợ đái ra quần, ấy vậy mà nhắc tới chuyện này lại hưng phấn ngay được. Nhìn bầu ngực mới nhú của tiểu cô nương sau lớp áo mong manh, chưa thấy rõ ràng, chỉ hai chấm nhòn nhọn đã làm mắt hắn xanh lét thèm thuồng: ” Được được, ngươi cứu lão gia, lão gia không bạc đãi ngươi, kiếm chỗ nghỉ rồi, lão gia dùng trước, sau đó nhường cho ngươi. Khuê nữ nhà lành xinh xắn thế này chắc ngươi cả đời chưa được đụng vào đâu nhỉ, ha ha ha…”
“Đa tạ lão gia, đa tạ lão gia.” Hộ viện mừng quá nỗi, quỳ xuống lạy như tế sao, còn chuyện ăn thừa của lão gia thì có hề gì, vẫn là hoàng hoa khuê nữ:
Tiểu cô nương có vẻ ý thức được vận mệnh của sắp tới của mình, nhìn một tên béo gấp ba gấp bốn mình, lại nhìn hộ viện cao lớn lực lưỡng, khuô mặt nhỏ ứa nước mắt run rẩy co người lại.