Phần 122: Chênh vênh giữa trời
Chuyến đi này chỉ để nắm tình hình thôi, Lãnh Nghệ không định làm gì hơn, quyết định phải đợi về nha môn mới được, y còn nhiều chuyện chưa hiểu ở thế giới này, nên không thể để nóng đầu lên rồi hành sự, cho nên buổi chiều hôm đó bọn họ rời thôn Biển Thạch. Hỏi đường thôn dân thì thôn gần đó nhất là thôn Bảo Mã, nếu như đi nhanh một chút thì có thể tới được trước khi trời tối, bọn họ quyết định tới thôn Bảo Mã ở lại.
Đường núi rất khó đi, nhiều đoạn ở sát vách núi, chỉ đủ một người đi qua, vậy mà không có lan can hay rào chắn gì cả. Có điều với một người đam mê leo núi như Lãnh Nghệ mà nói, chuyện này không thành vấn đề. Có điều hiện đóng vai một thư sinh yếu ớt, Lãnh Nghệ phải tỏ ra gian nan, liên tục phải dừng lại thở. Dù chẳng ai còn nghi ngờ thân phận của mình, Lãnh Nghệ vẫn luôn cẩn thận.
Với Thành Lạc Tiệp mà nói thì nàng càng coi chuyến đi này như du lịch dã ngoại, cô nàng này đơn giản lắm, nghe người ta kể chuyện thương tâm thì mắt đỏ hoe, ra đường một cái ríu ra ríu rít ngay được, chẳng buồn quá lâu. Thi thoảng nừng lại cười khanh khách kéo Lãnh Nghệ leo núi, tựa đôi tình lữ du sơn ngoạn thủy.
Rẽ qua một vác núi, Thành Lạc Tiệp đột nhiên vỗ tay hưng phân: “A, đẹp quá, phu quân, chàng nhìn xem, vách núi thật là đẹp.”
Phía trước mặt bọn họ là một vách núi chẳng những thẳng đứng mà còn bằng phẳng, chẳng thấy nhô ra thụt vào chút nào, tựa hồ ai đó cầm đao xẻ ngọn núi làm đôi vậy. Giữa hai vách núi là cây cầu treo đung đưa giữa không trung, tựa như đi giữa mây mù, hết sức hùng vĩ.
Dõi mắt nhìn về phía bắc, trời đất bao la, bất giác tâm hồn rộng mở. Nhìn từ trên núi cao, chỉ thấy núi non trùng điệp, cây xanh ngút ngàn, thấp thoáng thôn làng ẩn hiện giữa sương mây. Khung cảnh non nước đó làm Thành Lạc Tiệp rất thích, nàng liên tục giục mọi người đi nhanh lên, tới bên cầu treo, nha đầu điên đó chạy băng qua, đứng ở giữa cây cầu giang tay kêu lớn: “Thật thích qua, ta là chim mọc cánh, ta sắp bay rồi.”
Lãnh Nghệ nhìn nàng không khỏi bật cười, đây là cô nương tốt, tính cách đơn giản, chính vì thế mà tuy biết Thành Lạc Tiệp dùng mỹ nhân kế với mình hòng đạt được mục đích tìm thứ kia, y cũng không giận được.
Theo nàng đi tới giữa cầu, thò đầu ra nhìn xuống đáy cốc cách đó mấy chục trượng, có dòng suối chảy qua, hai bên đá lởm chởm. Một con chim sẻ nhẹ nhàng từ trên cầu bay xuống chẳng mấy chốc mất hút trong sương, càng làm sơn cốc thêm phần cảm giác sâu thẳm.
Lúc này ở phía đối diện cầu treo có ba người, một tráng hán, cõng một nam tử trung niên béo tốt mặc áo gấm đắt tiền, theo sau là một tiểu cô nương. Tiểu cô nương chắc tầm mười hai mười ba, mặt trái xoan nhỏ xinh, tuổi tuy nhỏ nhưng đã có bộ dáng rất động lòng người, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn như một cánh hoa nhỏ, nhìn biết ngay là một mỹ nhân hứa hẹn trong tương lai. Chỉ là mùa đông như thế mà mặc cái áo đơn mỏng manh lại còn vá chằng vá đụp, tóc rối, khóe mắt ươn ướt, tội nghiệp vô cùng.
Tên béo lên cầu sau mà quát đám Lãnh Nghệ: “Này, các ngươi lùi về đi, để bọn ta qua trước.”
Cây cầu treo rất hẹp, ván gỗ dưới chân chỉ rộng nửa thước, vừa vặn một người đặt chân, hai bên là dây thừng bám, không thể đủ cho hai người ngược hướng cùng đi qua.
Bên kia ngang ngược như vậy, Thành Lạc Tiệp sao chịu: “Ngươi dựa vào cái gì, bọn ta đi lên trước, đã đi một nửa rồi, các ngươi mới là người phải đứng ở bên kia đợi mới đúng.”
Nàng vừa mới quay người sang mắng, tên béo nhìn rõ ngay, thiếu phụ đó tuy đang mặc áo vải thường, đầu buộc một cái khăn xanh, trang phục nông hộ, nhưng cần cổ thanh mảnh, da thịt trắng trẻo, không chỉ có vóc dáng yêu điệu còn khí chất tao nhã mê người, vùng quê nào thấy được mỹ nhân thế này.
Tên béo tức thì nhìn ngây người, mắt hiện vẻ dâm tà, vỗ tráng hán cõng mình: “Đi tới nhanh, đi tới nhanh.”
Tráng hán cõng hắn ta đi nhanh tới chỗ Thành Lạc Tiệp, tên béo cười híp cả mắt: “Tiểu nương tử, nàng từ đâu tới, định đi đâu?”
Thành Lạc Tiệp bị hắn nhìn chòng chọc khó chịu quay đầu sang bên: “Lùi lại, nếu không ta ném các ngươi xuống sơn cốc.”
“Hay, hay!” Tên béo không sợ còn vỗ vai tráng hán: ” Nếu được tiểu nương tử ôm một cái, dù bị ném xuống dưới, ta cũng cam lòng.”
Thành Lạc Tiệp mặt lạnh băng, nàng đang định phát tác thì phía đầu bên kia cầu treo lại có người hô: “Này, mọi người sao lại dồn ở giữa cầu như thế, một bên lùi xuống đi thì mọi người mới qua được chứ.”
Thì ra ở phía bên kia lại có ba người nữa tới, một người bán hàng gánh sọt, một phụ nhân đeo giỏ mây, còn có một lão đạo mặc áo trắng đen tay cầm phất trần. Đều đang đứng ở đầu cầu nhìn bọn họ.
Tên béo quay đầu lại quát: “Ồn áo cái gì, không thấy tiểu nương tử đang muốn ném ta xuống dưới sơn cốc à? Ta đang đợi đây này, đợi nàng ném ta đi là đường sẽ thông… Tiểu nương tử, nàng ném đi, ném nhanh đi…”
Nói tới đó đánh tráng hán: “Mẹ nó, thằng ngốc này, còn không thả ta xuống, ngươi cõng như thế, làm sao tiểu nương tử ném được chứ?”
Tráng hán vội xoay người ngồi xuống, cẩn thận đặt tên béo xuống cầu, thế là tên béo ở gay trước mặt Thành Lạc Tiệp.
Đứng trước mặt Thành Lạc Tiệp, thấy nàng càng xinh đẹp hơn, áo xanh da trắng tôn lên vẻ đẹp như ngọc, dung nhan như hoa xuân, khiến tên béo rạo rực trong lòng, bất giác học kiểu văn nhân chắp tay: “Bỉ nhân Chu Bằng thôn Hồng Tùng, xin hỏi phương danh của tiểu nương tử.”
Khéo làm sao, tên béo háo sắc ấy lại chính là địa chủ ác bá Chu đại hộ của thôn Hồng Tùng người người căm hận. Thành Lạc Tiệp sửng sốt quay đầu nhìn Lãnh Nghệ.
Nhưng Lãnh Nghệ mặt biến sắc, thình lình xoay người hét: “Cẩn thận.”
Thành Lạc Tiệp nhìn theo ánh mắt y, tức thì mặt hoa thất sắc, chỉ thấy ở nơi bọn họ vừa đi qua có hai tráng hán, một cầm cung tiễn, một cầm rìu lớn, cứ như từ dưới đất chui lên vậy.
Tên tráng hán chẳng thừa lời tay cầm rìu vung lên, cheng một cái chặt xuống xích sắt dùng để bắc cầu treo, tức thì tia lửa tóe ra.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.