Phần 116: Giáo hóa bách tính
Lãnh Nghệ cân nhắc một lúc rồi xoay người hỏi Đổng sư gia: “Sư gia, huyện chúng ta chắc có loạn táng cương chôn cất lưu dân chết đói chết rét, hoặc người không rõ thân phận nhỉ?”
Đổng sư gia không rõ đại lão gia muốn làm gì, có điều chuyện liên quan tới người chết ít nhiều kiêng kỵ, ngay từ đầu ông ta đã không muốn đại lão gia tới đây, còn đụng chạm vào những thứ không may này. Đại lão gia gần đây vốn toàn gặp chuyện không may rồi, song đại lão gia hỏi thì cũng phải đáp gượng gạo: “Vâng ạ, cách đây không xa.”
Một ngỗ tác trẻ tranh thủ cơ hội lộ mặt trước đại lão gia, chạy tới bẩm báo: “Đại lão gia, thời gian trước có trận bão tuyết lớn, không ít ăn mày lưu lạc đầu đường, chôn ở đây ạ.”
Lãnh Nghệ mới sực nhớ, trận bão tuyết lần đó hẳn gây tai họa không nhỏ, không biết bao người gặp tai ương nữa. Có điều nhớ cũng chẳng làm được gì, chuyện như thế không phải chỉ có một lần, hẳn nha môn tự có cách ứng phó rồi. Trong huyện dù không có y thì vẫn còn chủ bạ với lục phòng mà: “Sư gia, ta muốn chứng minh lời vừa rồi, liệu có thể kiểm tra xác họ không?”
Đấy, Đổng sư gia đoán được mà, mặt mày méo xẹo đáp, ông ta muốn nói không nhưng chức trách không cho phép: “Được ạ, nếu là thi thể vô danh, quan nắm ấn thấy cần, đại lão gia có thể kiểm tra.”
“Được, vậy chúng ta lại đi tìm vài thi thể xem là biết.”
Thế là đại lão gia “di giá” tới bên loạn táng cương cách đó vài chục bước, đám đông xem náo nhiệt tới hơn trăm người cũng ồn ào đi theo, bàn tán rôm rả lắm, mà toàn chuyện ma quỷ đẩu đâu chẳng liên quan gì.
Rất nhanh, bọn họ tìm được hai cái mộ mới vô chủ. Ngỗ tác đào thi thể ra, rạch da đầu kiểm tra, đều thấy vết nứt giống người chết.
Đám ngỗ tác tròn mắt nhìn nhau, ai nấy như gặp ma vậy, giữa mùa đông mà mồ hôi lấm tấm rịn trán. Thời cổ đại kiểm tra xác chết thường là không giải phẫu thi thể, dùng mắt xem xét bề ngoài là chính, nên tri thức pháp y cơ bản nhất cũng chẳng biết.
Đổng sư gia và Vũ bộ đầu chạy tới xem, rồi đem so với vết nứt trên đầu người chết, vứt nứt đúng ở chỗ vành mũ thật, giống nhiều khác ít. Bao gồm đám Doãn Thứu cũng chưa từng nghe thấy chuyện tương tự, ngạc nhiên không thôi.
Thành Lạc Tiệp trải qua một đêm kỳ lạ nhất trần đời, hoa dung tiều tụy, lúc này cũng không nén nổi tò mò: “Đại lão gia, sao ngài biết được chuyện này?”
Lãnh Nghệ vuốt chòm râu ngắn lên giọng quan cách: “Bản huyện thích đọc sách, trước nay đọc không ít tạp thư, trong đó có một cuốn sách do kỳ nhân viết, chuyên nói về oan sai trong vụ án kim cổ. Bản huyện vốn cũng không chắc, nên mới bảo kiểm chứng.”
Ra là thế, xung quanh tuôn ra vô số lời nịnh bợ đại lão gia biết nhiều hiểu rộng, biết cả những điều đám ngỗ tác chưa từng nghe qua, bội phục.
Lãnh Nghệ không để ý tới mấy lời vỗ mông đó, vấn đề bây giờ là xác định nguyên nhân thực sự của cái chết.
Xem tình hình bây giờ mà nói thì người xưa rất cố kỵ với xác chết, ngay cả ngỗ tác cũng không dám đụng chạm quá nhiều. Lãnh Nghệ là hình cảnh chứ không phải pháp y, chỉ học qua kiến thức pháp y cơ sở thôi, lúc nãy kiểm tra sơ bộ, cộng với lời thuật lại của vị ngỗ tác già, có thể khẳng định, người chết ít nhất không có bất kỳ vết thương nào trên thân thể.
Vậy chỉ còn khả năng đầu dộc.
Muốn kiểm chứng đầu độc, ắt phải dùng phương pháp cổ nhân thừa nhận mới có sức thuyết phục, Lãnh Nghệ liền hỏi ngỗ tác giả: “Trước giờ các ngươi kiểm tra thi thể có trúng độc hay không bằng cách nào?”
Ngỗ tác già vội đáp: “Bẩm đại lão gia, dùng châm bạc đâm vào họng hoặc dạ dày kiểm tra, nếu châm mà chuyển màu đen là trúng độc ạ.”
Lãnh Nghệ không bất ngờ, vì công nghệ sản xuất tỳ sương thời cổ rất kém, luyện ra tỳ xương có thành phần lưu huỳnh cao. Cho nên sinh ra phản ứng hóa học với bạc, tạo thành lớp bạc sunfua trên bề mặt khiến bạc chuyển màu đen, từ đó kết luận trúng độc.
Ở điều kiện cổ đại, phương pháp này coi như khá khoa học, cho nên dùng cả nghìn năm.
Đương nhiên người xưa không rõ nguyên nhân, chỉ cho rằng chất độc làm bạc chuyển thành màu đen, chứ không biết do lưu huỳnh. Nếu dùng độc tố của nấm chẳng hạn, không có lưu huỳnh, ngân châm không đen, như vậy dễ sinh án sai.
Dùng ngân châm kiểm tra thi thể mới tử vong có trúng độc tỳ sương không thì đúng, nhưng nếu thi thể đã thối rữa nhất định sẽ sai, vì khí thể xác chết sản sinh ra lưu huỳnh nhẹ, dùng ngân châm sẽ biến thành màu đen.
Vì thế Lãnh Nghệ đành phải mở một lớp bồi dưỡng kiến thức pháp y bất đắc dĩ nhưng y không thể giải thích một cách khoa học, vắt óc mới nghĩ ra lời giải thích tương đối phủ hợp: “… Các ngươi có điều còn chưa biết khi thi thể thối rữa sinh ra độc, gọi là thi độc, thi độc cũng có thể khiến ngân châm biến thành màu đen.”
Đám ngỗ tác ồ cả lên, lần này không dám tùy tiện hoài nghi đại lão gia nữa, tên ngỗ tác trẻ lấy lòng đại lão gia lúc nãy nhanh nhẹn chạy đi kiểm nghiệm, trở về cực kỳ sùng bái nói, tất cả lời đại lão gia nói là đúng, ngân châm đâm vào cái xác nào cũng đen hết.
Học vấn khi đó là thứ cao siêu, còn nhuốm màu thần bí, người tài học cao còn được coi là sao Văn Khúc hạ phàm, gọi là Văn Khúc tinh quân.
Trong tiếng tán dương khắp nơi, chỉ có Doãn Thứu cau mày, người này kiến thức uyên bác, hành sự linh hoạt, hoàn toàn khác với tin tức họ có được trước kia. Bên trên có vẻ không nắm được tình hình thực tế rồi.
Ngỗ tác già hôm nay học được kiến thức mới thì mừng lắm, một chiêu này đủ khiến trình độ ngỗ tác ở huyện Âm Lang vượt xa nơi khác, chân thành thỉnh giáo: “Đại lão gia, nếu thế bây giờ làm sao kiểm tra được người chết có phải bị đầu độc hay không?”
Vấn đề này làm khó Lãnh Nghệ rồi, không có máy móc hiện đại kiểm nghiệm, làm thế nào cũng không thể chính xác trăm phần trăm. Hết cách rồi, thiếu khoa học thì thiếu khoa học đi, với điều kiện hiện tại chỉ đành như thế thôi, Lãnh Nghệ hắn giọng nói: “Các ngươi đã thấy rồi đấy, mấy thi thể kia đều chết do lạnh cả, tức là trong cơ thẻ không có độc, nếu ngân châm đâm vào mức độ đổi màu giống nhau, vậy là tất đều do thi độc gây ra chứ không phải là do bị đầu độc mà chết.”
“Đại lão ra anh minh sáng suốt.” Vui mừng nhất đương nhiên là đám ngỗ tác, vị ngỗ tác già dẫn ba tên học đồ quỳ lạy như tế sao, bái tạ đại lão gia truyền đạt kiến thức, đây không phải chuyện nhỏ, đây thực sự là bản lĩnh có thể truyền đời, bằng vào hai kiến thức học được hôm nay họ ăn đứt vô số ngỗ tác thiên hạ rồi: