Phần 114: Vết nứt trên đầu. (1)
Khi Lâm Linh lần nữa tỉnh lại thì đầu ong ong váng vất, cổ cứ chực nôn ra, ả lòng sợ hãi nhìn quanh, nhận ra mình vẫn đang ở trong thư phòng nha môn tri huyện. Căn phòng vẫn ấm áp, lửa vẫn cháy tí tách, bên cạnh chỉ có Thành Lạc Tiệp đang nhìn mình, đầu óc lẫn lộn: “Vừa rồi, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Lâm Linh tức khắc đưa tay lên sờ cổ, thấy cổ còn nguyên, người suýt thoát lực. Ả không ngốc tới mức nghĩ mình nằm mơ, lúc này mới hiểu hết câu nói cuối cùng của người kia, cố ý làm ra vẻ mơ hồ: “A, xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi thuộc hạ ngủ gật…”
Thành Lạc Tiệp không để ý tới ả, nàng cũng vừa mới tỉnh lại, nhớ lúc đó mình ngã xuống đất, sau khi tỉnh lại thì ngồi trên ghế… Không xong, Lãnh Nghệ sẽ không sao chứ?
Lòng vừa nghĩ, người cũng lao đi như mũi tên, tới phòng ngủ chính, bên trong tối om om, lòng nàng cũng lạnh toát.
Đúng lúc này ở ngã rẽ có một người chỉ mặc áo trong xuất hiện, hiển nhiên là bị động tĩnh nàng gây ra đánh thức, chính là Thành Lạc Tuyền, mắt còn lim dim ngái ngủ: “Tỷ tỷ, đại lão gia và phu nhân ngủ rồi, tỷ tới đây có việc gì?”
Thành Lạc Tiệp nhìn thấy muội muội thì nhẹ lòng phần nào, muội muội nàng bảo vệ Trác Xảo Nương, nếu Trác Xảo Nương không sao thì Lãnh Nghệ cũng không sao, lắc đầu nói: “Không sao, ta chỉ muốn hỏi đại lão gia chuyện thẩm vấn thôi.”
Thành Lạc Tuyền che miệng ngáp dài: “Đã canh năm rồi, tỷ đợi trời sáng rồi hỏi cũng không muộn mà.”
Canh năm? Thành Lạc Tiệp cả kinh, nói thế nàng bị hôn mê cả đêm sao? Lúc nãy còn không chắc, giờ nàng khẳng định, mình bị người ta ám toán rồi, nhưng nàng chỉ lo cho an nguy của Lãnh Nghệ mà thôi: “Bây giờ cũng sắp tới giờ nên dậy rồi chứ, ta chỉ hỏi một câu thôi mà.”
Lời này nàng cố ý nói thật lớn, bọn họ lại ở ngay ngoài cửa sổ, hẳn có thể đánh thức Lãnh Nghệ. Chỉ cần nghe giọng y là nàng yên tâm.
Quả nhiên người trong phòng bị nàng đánh thức, giọng nói Lãnh Nghệ truyền ra: “Ai đấy?”
Thành Lạc Tiệp vui mừng vô cùng, vội nói: “Đại lão gia, là thuộc hạ. Thư hối lỗi của Lâm Linh đã viết xong rồi, bây giờ làm sao ạ?”
Lãnh Nghệ tựa hồ đang ngủ say thì bị đánh thức, cho nên tỏ ra cáu kỉnh: “Để trong thư phòng của ta là được, đưa ả về đại lao.”
“Vâng!”
Thành Lạc Tiệp nghe thấy giọng nói của Lãnh Nghệ, thế là tảng đá lớn đề trên ngực được đặt xuống, nhưng trong lòng nàng thì chưa hết nghi hoặc. Trước đó mình rất giống bị trúng thứ mê hương nào đó nên ngủ thiếp đi, mặc dù nàng chưa từng trúng mê hương, nhưng nàng từng nghe nói tới thứ đó rồi, người hành tẩu giang hồ đều cần có thứ kiến thức nhất định về thứ ác độc này, nhất là nữ nhân.
Nếu như có kẻ dùng mê hương với bọn họ, mục đích khả năng cao nhất là giết Lãnh Nghệ, thứ hai là giết Lâm Linh diệt khẩu. Khả năng thấp nhất là đám thái hoa đạo, mắt cóc xâm hại nữ tử. Thành Lạc Tiệp kiểm tra thân thể lần nữa, hoàn toàn không bị đụng chạm vào, tất cả đều bình an, vậy thì mục đích của kẻ kia là làm gì?
Người này có thể tránh được đôi mắt cảnh giới của bộ khoái trên cây hoa quế thì có thể hiểu, dù sao ba người Lý Phân, Trịnh Nghiên, Hoàng Mai không phải là cao thủ hàng đầu. Nhưng có thể lẻn vào đây mà ngay cả Doãn Thứu cũng không biết gì cả, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Cao thủ cỡ nào mới làm được điều đó? Rồi làm vậy để làm gì?
Trong lòng cứ có nỗi bất an mơ hồ, Thành Lạc Tiệp kệ ánh mắt kỳ quái của muội muội, nàng chạy nhanh về thư phòng, Lâm Linh vẫn ngồi đó, rất ngoan ngoãn viết thư hối lỗi, chẳng bao lâu liền viết xong.
Thư dài hơn hai trang giấy, Thành Lạc Tiệp cũng chẳng có tâm trạng xem ả viết gì, đặt thư lên bàn, lấy chặn giấy đè lên rồi nhanh chóng rời nội trạch.
Vừa mới ra tới cửa, không biết Doãn Thứu từ nao nào xuất hiện như bóng ma, cái giọng âm u của ông ta giữa đêm khuya có thể dọa chết người: “Vì sao đi lâu thế, không có chuyện gì chứ?”
Thành Lạc Tiệp muốn đem sự việc nói với Doãn Thứu, nhưng lời ra tới miệng lại thôi, chuyện này nói thế nào thì cũng là mình thất trách, nói ra không có lợi gì cả. Dù sao thì Lãnh Nghệ với Lâm Linh đều bình an, dù không biết người phóng mê hương kia có ý đồ gì, có vẻ không có ác ý, nếu không nàng và Lâm Linh ngủ say như thế sớm xong đời. Trong tình thế không ai biết có kẻ đột nhập, giết phu thê Lãnh Nghệ cũng dễ dàng.
Vì thế không nói là hơn, Thành Lạc Tiệp nói qua loa: “Không có gì.”
“Được rồi, áp giải ả về địa lao.” Doãn Thứu kiểm tra Lâm Linh, không thấy có vấn đề gì cả liền phất tay bảo nàng đi:
Có điều Thành Lạc Tiệp đi rồi, ông ta vẫn đứng đó, nhìn bóng lưng nàng nhíu mày trầm tư.
Buổi sáng, tuyết ngừng rơi, trời lạnh thì vẫn cứ lạnh, kẻng ở nha môn huyện nha Âm Lăng vẫn gõ vang như thường lệ, Lãnh Nghệ thức dậy, được Trác Xảo Nương hầu hạ rửa ráy thay y phục, ăn sáng, hoàn toàn không có chút nào khác thường. Chuyện xảy ra đêm qua tựa như giấc mơ, mở mắt ra là kết thúc rồi.
Chỉ là giấc mơ đó để lại cho Lãnh Nghệ ít bạc, gần đây cách kiếm tiền của y khá đặc biệt, cứ mỗi lần hết tiền tiêu lại có sát thủ tới cống nạp. Bản thân Lãnh Nghệ cũng hết biết bình luận ra sao về việc này, cơ mà bây giờ cứ thấy người ta liền lục túi liền thành thói quen, đúng là bần cùng sinh đạo tặc mà.
Dù sao có tiền cũng tốt, Lãnh Nghệ đưa ít tiền cho Trác Xảo Nương, bảo nàng mua cho một tấm da dê mỏng để ché đôi găng tay, chuẩn bị khám nghiệm tử thi.
Trác Xảo Nương được đám Thành Lạc Tuệ hộ vệ rất mau ra phố mua được da dê về, với đôi tay khéo léo của nàng, chẳng mấy chốc làm thành đôi găng tay không lọt nước theo đúng yêu cầu của Lãnh Nghệ. Lãnh Nghệ đem thử vào trong nước, quả nhiên không có giọt nước nào có thể lọt vào.
Lãnh Nghệ hài lòng lắm, khen ngợi Trác Xảo Nương hết lời, sau đó triệu tập đám Đổng sư gia, Vũ bộ đầu, ngỗ tác của nha môn, rời thành tới nơi chôn cất trượng phu của Lý thị.