Phần 107: Mưu sát thân phu
Lãnh Nghệ và Đổng sư gia rời thư phòng nhị đường, Thành Lạc Tiệp phụ trách cảnh giới bên ngoài dẫn ngay Hoàng Mai và Trịnh Nghiên đi theo, sau đó còn có cả Doãn Thứu… Bọn họ như chim sợ cành cong rồi, hộ vệ càng nghiêm ngặt hơn trước.
Đại lão gia rất ít tới đại lao, đều là dẫn phạm nhân tới đại đường thẩm vấn, chuyện trực tiếp tới đại lao thế này không nhiều.
Chỉ là một huyện nha thôi mà, nhà lao lớn sao được, chỉ có một viện tử, bên trên giam giữ phạm nhân bình thường, còn kẻ phạm tội chết thì giam ở địa lao. Lao đầu thấy đại lão gia tới thì cuống quýt cả lên, tưởng chuyện mình ăn hối lộ bị lộ rồi, khi biết đại lão gia gặp phạm nhân mới thở phào thầm lau mồ hôi, mở cửa sắt dẫn đầu đi vào.
Bước chân vào một cái là thấy ngay cái mùi thum thủm làm người ta lợm giọng, vách địa lao đều được làm bằng đá, đề phòng tội phạm vượt ngục, rất kiên cố.
Đi xuống dưới chừng chục bước liền thấy phòng giam đầu tiên, giam trong đó là Lâm Linh, đeo cái còng nặng, cổ còn có gông. Ả đang nằm co quắp trên sàn nhà, thấy đám Lãnh Nghệ đi vào, tưởng là muốn thẩm vấn mình, liền ngồi thẳng dậy muốn tỏ ra cứng cỏi kiên cường, nhưng ánh mắt vừa thấy Doãn Thứu đi phía sau thì run rẩy, sợ hãi lộ hẳn ra ngoài. Xem ra tới giờ chưa hết sợ thủ đoạn thẩm vấn của Doán Thứu.
Lãnh Nghệ cười nhạt, đối với kẻ muốn giết mình, y chẳng có chút thương xót nào, ả này trước đó còn nói rất kiên trinh bất khuất, vậy mà Doãn Thứu thẩm vấn nửa ngày thôi đã khai hết rồi. Xem ra thủ đoạn lục phiến môn không đơn giản.
Bước chân Lãnh Nghệ không ngừng, đi qua phòng giam của Lâm Linh, coi ả như không tồn tại, dù muốn thẩm vấn bên cạnh có Doán Thứu cũng chẳng thẩm vấn ra được điều gì.
Tới lao phòng phụ nhân giết trường phu, Lãnh Nghệ đứng lại, nhìn vào trong liền thấy nữ tử gầy gò, đeo gông cùm xích sắt nặng nề. Vì không vác nổi cái gông lớn trên cổ, nên đành dựa vào tường, ánh mắt đờ đẫn nhìn góc lao phòng tăm tối. Nghe thấy tiếng bước chân, nữ tử đó quay đầu, vừa thấy là Lãnh Nghệ, nàng thu ánh mắt lại nhìn sang chỗ khác.
Chỉ một tích tắc tiếp xúc thôi, Lãnh Nghệ khẽ giật mình, đó là sự miệt thị, phải thù hận tới cực điểm mới thế hiện ra như thế. Vì chuyện gì lại khiến nàng hận tri huyện kia như thế?
Ánh mắt Lãnh Nghệ dừng ở đôi tay nữ tử, e là đôi bàn tay này bị hủy rồi, toàn bộ khớp ngón tay sưng vù chảy máu, hẳn là kết quả khi bị dùng thứ công cụ nào đó kẹp mạnh. Y từng nhìn thấy dụng cụ đó trên phim ảnh, thứ đó có thể kẹp nát xương ngón tay, đây là thứ dụng cụ tàn nhẫn vô nhân tính. Lãnh Nghệ thấy nếu dùng thứ đó tra tấn mình, e tội gì y cũng nhận tránh chịu sự đau đớn đó.
Nhưng sự thực thì sao?
Lãnh Nghệ cần không phải là kết án, mà là chân tướng.
Lãnh Nghệ xem qua án quyển rồi, biết nữ tử này họ Lý, trầm giọng hỏi: “Lý thị bản huyện hôm nay tới đây là để hỏi ngươi một lần nữa, có phải ngươi giết trượng phu thật không?”
Lý thị không trả lời, thậm chí là chẳng có một chút phản ứng nào, vẫn đờ đẫn nhìn không gian hư vô phía trước. Biểu hiện này càng khiến Lãnh Nghệ thấy không ổn, vì nếu là tội phạm giết người, hoặc khai nhận thì phòng tuyến tâm lý đã vỡ, thái độ trở nên yếu ớt, ngoan ngoãn vâng lời mong được xử nhẹ. Không nhận tội thì chống đối đến cùng, khóc lóc vật vã, giảo biện quanh co, quyết không chịu nhận. Còn đối với người không phản ứng gì, chỉ có thể là đã không hy vọng gì nữa, mà sự thất vọng đó không tới từ quyệt vọng vì giết người đền mạng, mà là phẫn hận cực đoan do oan uổng.
Đây là chướng ngại lớn với việc phá án.
Lãnh Nghệ trước tiên là phải phá vỡ sự phản kháng im lặng này thì vụ án mới tra tiếp được, ngữ khí hòa hoãn hơn: “Lý thị, nếu ngươi thực sự oan uổng hãy nói ra, bản huyện có thể tra lại vụ án này, bản huyện không tha cho một kẻ xấu nào, cũng không để oan uống bất kỳ người tốt nào.”
Nói xong đứng đó chờ đợi, không thúc giục, để nàng có thời gian phản ứng.
Địa lao im phăng phắc, thời gian lặng lẽ trôi đi, đến khi những người khác đều mất cả kiên nhẫn rồi, định khuyên đại lão gia rời đi, giọng Lý thị mới như từ xa xăm truyền tới: “Không phải ta giết, ngài tin không?”
“Ta tin.” Lãnh Nghệ trả lời dứt khoát ngoài dự liệu mọi người, giọng nói hết sức chân thành: ” Nhưng ta cần có chứng cứ chứng minh lời ngươi nói, nếu không, bản huyện cũng sẽ đi điều tra. Bây giờ điều bản huyện cần là sự phối hợp của ngươi. Ngươi phải đem chuyện nói ra cho rõ ràng. Cố gắng hết mức cung cấp manh mối, như thế bản huyện mới dễ tra án. Nếu qua điều tra không có chứng cứ chứng minh ngươi phạm tội, bản huyện tất nhiên sẽ trả lại thanh bạch cho ngươi.”
Lý thị ngơ ngơ ngác ngác nhìn Lãnh Nghệ, tựa hồ không dám tin lời y nói.
Lãnh Nghệ khẳng định chắc nịch: “Bản huyện chỉ muốn nghe sự thực, ngươi cứ đem sự thực nói ra là được, còn lại bản huyện sẽ tự đi điều tra.”
“Ngài, ngài muốn biết sự thực?”
“Đúng, ta chỉ muốn biết sự thực.”
Lý thị đột nhiên nhào tới, xích sắt loảng xoảng, gông lớn va vào chấn song. Đám người Doãn Thứu định phản ứng, nhưng Lãnh Nghệ đưa tay cản lại. Chỉ thấy Lý thị cố gắng vươn hai tay ra nắm lấy chấn song, không, phải nói chính xác là chỉ vịn vào, bởi vì hai tay nàng đã không nắm được nữa.
Lãnh Nghệ bước tới thêm một bước, không để ý mùi thối trên người nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt sau mái tóc dính bết bù xù, y được đào tạo, biết nói chuyện thế nào tạo dựng lòng tin: “Ngươi nói đi, bản huyện nghe đây.”
“Oan quá, đại lão gia ơi, oan quá!” Lý thị bật khóc, giọng vừa khàn vừa yếu: ” Phu quân dân nữ thực sự không phải do dân nữ giết.”
“Rốt cuộc là chuyện xảy ra thế nào?”
“Dân nữ là người bán rau, ngày hôm đó bán hết rau trở về, phu quân của dân nữ nằm trên giường nói tức ngực khó chịu. Dân nữ không vội làm cơm, giúp chàng xoa ngực, nhưng không khá hơn. Nhìn sắc mặt phu quân mỗi lúc một xấu, dân nữ hoảng lắm, muốn đi mời đại phu, nhưng phu quân nói không cần, nằm một lúc là khỏe. Đợi tới lúc thắp đèn lên, vẫn không khỏe. Phu quân nói không thở được, bảo dân nữ đi mời lang trung. Dân nữ vội vàng đi mời lang trung, khi về thì phu quân đã chết trên giường… Hu hu hu, dân nữ thực sự không giết chàng mà…”