Phần 106: Huyện lão gia thì phải làm gì?
Huyện Âm Lăng lại đón một trận tuyết rơi rất dày, tuy không thể bằng trận bão tuyết đáng sợ lần trước, nhưng chỉ qua một đêm thôi cả huyện thành đã lấp trong màn tuyết trắng xóa.
Đường phố gần như chẳng còn ai đi lại, các cửa hàng cũng đóng cửa hết cả.
Mùa đông cảnh vật điêu linh, nếu chẳng phải thi thoảng đây đó còn vang lên tiếng cười đùa những đứa trẻ nghịch tuyết, người ta còn tưởng đây là một thành phố chết.
Lãnh Nghệ đang mơ mơ màng mang quấn chăn mà ngủ thì nghe thấy những tiếng keng keng truyền tới, lòng bực bội định ngủ tiếp, có tiếng bước chân, rồi giọng trong trẻo nhẹ nhàng của Trác Xảo Nương gọi: “Quan nhân! Kẻng báo giờ đã đánh, đến lúc phải dậy rồi.”
Hả! Thì ra là kẻng đánh thức của nha môn! Lãnh Nghệ bật dậy ngay tức thì, chỉ là y có đôi chút hoang mang! Làm sao mình lại ngủ quên được nhỉ, trước kia mình luôn dậy rất sớm mà?
Trác Xảo Nương mang quan phục được ủ ấm tới hầu hạ Lãnh Nghệ mặc vào, múc nước cho súc miệng rửa mặt. Sau đó Lãnh Nghệ ngồi trước bàn trải đầu, để nàng giúp mình chải tóc, chẳng cần động đậy tới một ngón tay. Đến lúc này Lãnh Nghệ mới tỉnh ra, cười méo xẹo, thế này bảo sao y không hủ bại, chỉ có chục ngày ở khách sạn Ba Châu được Trác Xảo Nương hầu hạ chu đáo đã làm hỏng thói quen tốt rèn luyện mười mấy năm của y.
Ổ ôn nhu đúng là mồ chôn anh hùng mà.
Không phải Lãnh Nghệ kiếm cớ chứ, không thể trách y hoàn toàn, là thanh niên ba tốt sống dưới lá cờ đỏ, làm sao y có thể bị xã hội phong kiến đánh gục nhanh như thế. Y bất đắc dĩ thôi, thử bảo Trác Xảo Nương cần làm thế xem, nàng sẽ như cô bé mắc lỗi, cả ngày dùng đôi mắt long lanh của con mẹo bị bỏ rơi nhìn y.
Ai chịu nổi ánh mắt đó chứ!? Thế là Lãnh Nghệ bất đắc dĩ mới hủ bại.
Ăn xong bữa sáng, Lãnh Nghệ nhìn Trác Xảo Nương vui vẻ dọn dẹp bát đũa, y mang khuôn mặt đau khổ tới nhị đường huyện nha làm việc.
Đi qua cửa nội trạch, nữ bộ khoái Lý Phân đảm nhận vai trò trông cửa thi lễ với Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ từ mũi tên được dùng tay đâm vào xà là biết, mấy tùy tùng kia võ công đều rất lợi hại, một chọi mười bộ khoái nha môn cũng không thành vấn đề. Còn Thành Lạc Tiệp có thể mộc mình giết gấu lớn, ba vị bộ đầu càng lợi hại hơn. Mặc dù đám người này mưu đồ khó lường, nhưng lập trường phải bảo vệ an toàn cho y đã rõ, chí ít nếu không có sự kiện như Lâm Linh thì có thể yên tâm phần nào.
Nhị đường nha môn là nơi làm việc chính của tri huyện, phòng nhỏ hơn một chút, không có hai kệ vũ khí hai bên, có một cái bàn lớn, sau lưng có một cái bàn nhỏ, hẳn là chỗ cho sư gia ngồi.
Lãnh Nghệ ngồi xuống bàn rồi… không biết phải làm gì.
Làm tri huyện rốt cuộc là phải làm gì nhỉ? Chuyện này Lãnh Nghệ mù tịt, trên phim ảnh chỉ thấy tri huyện thăng đường xử án, rồi là ăn hối lộ, sau đó là cưỡng ép dân nữ làm tiểu thiếp! Kiến thức đó không giúp gì được cho y bây giờ.
Phải làm gì bây giờ nhỉ?
Theo những gì y nghe ngóng được, mấy năm qua huyện Âm Lăng không có chuyện gì lớn, nơi này tuy người Hán chiếm đa số, nhưng nếu cộng các dân tộc Di, Tạng, Khương, Miêu, Hồi, Thổ Gia, Lật Túc, Nạp Tây, Bố Y, Bạch… lại thì nhân số chỉ hơn chứ không kém. Đổng sư gia đánh giá nơi này như sau “tính thuần phác, sơn thanh thủy tú, phong cảnh ưu mỹ, chỉ có điều bách tính quá nghèo khổ mà thôi.”
Vậy thì giúp người dân xóa đói giảm nghèo sao?
Vẫn là câu kia, làm thế nào? Ở đời sau, có chính phủ địa phương, quốc gia toàn lực hỗ trợ, quan viên gửi xuống mấy vùng quê đó cũng là người được học tập quản lý, kinh tế, mà hiệu quả xóa đói giảm nghèo vẫn ít ỏi, từng làng quê vẫn trở nên hoang vu, người trẻ tuổi vẫn ào ào kéo nhau lên thành phố làm việc.
Ở đây Lãnh Nghệ một thân một mình, lạ nước lạ cái mà đòi làm việc đó, chẳng phải không tự lượng sức sao?
Tình trạng của Lãnh Nghệ lúc này như học sinh tiểu học bị ném vào trường đại học vậy.
Kết quả Lãnh Nghệ ngồi đực mặt trên bàn nửa tiếng đồng hồ chẳng biết làm gì, đang lúc y gật gà gật gù nghĩ xem có nên quay về nội trạch không thì may quá, có Đổng sư gia tới báo cáo, y mời thoát khỏi tình trạng thất nghiệp.
Đổng sư gia vừa về tới huyện nha là đã sai hình phòng lập án Lâm Linh ám sát, sau đó thẩm vấn lấy khẩu cung. Lâm Linh thừa nhận mình hành thích huyện thái gia, nhưng khai kẻ sai phái là Trá Nữ bang, bị họ mua chuộc hành thích huyện thái gia.
Lãnh Nghệ biết trước kết quả là như vậy, cho nên y chẳng đích thân thẩm vấn Lâm Linh, lướt mắt qua khẩu cung Đông sư gia đưa lên, chả đọc tử tế đã ném sang bên.
Đổng sư gia lại báo lên một vụ án để Lãnh Nghệ thẩm phê. Đó là một vụ án giết người, một nữ tử mưu sát trượng phu của mình. Thực ra đây là vụ án cũ, vị tri huyện kia đã thăng đường thẩm vấn, phạm nhân không chịu nhận tội, đến khi dùng hình tra tấn mới khai. Khi đó xác định là tội chết, hiện Đổng sư gia vết trần thuật vụ án, chuẩn bị báo lên tri phủ.
Có việc làm rồi, lại đúng việc sở trường nữa, Lãnh Nghệ phấn chấn hơn hẳn.
Hơn nữa Lãnh Nghệ nghe nói là phải dùng hình tra tấn thì không khỏi lo ngay ngáy, phải xem lại thật kỹ càng vụ án, trầm ngâm nói: “Vụ án này không vội báo lên trên, ta muốn thẩm tra lại một lần nữa hẵng nói.”
Đổng sư gia có chút ngạc nhiên: “Đại lão gia, phạm nhân đã khai rồi, còn cần thẩm vấn sao ạ?”
Ở thời cổ đại, khẩu cung là cao nhất, chỉ cần phạm nhân khai rồi thì không cần chứng cứ gì nữa, có thể định án. Cho nên Đổng sư gia thấy đại lão gia muốn xem xét lại vụ án thì ngạc nhiên lắm.
Lãnh Nghệ giờ đối phó với những chuyện này thuần thục lắm, bình thản nói: “Vụ án này cho tới giờ ta vẫn chưa nắm chắc, mạng người quan trọng, cứ thẩm vấn lại một lần thì chắc hơn.”
Đổng sư gia khom người: “Đông ông cẩn thận cũng là nên làm, vậy để học sinh đưa phạm nhân tới nhị đường.”
“Không cần, chúng ta cứ tới nhà lao thẩm vấn là được rồi, ta chỉ hỏi vài câu đơn giản thôi, không cần ghi chép lại làm gì.”