Phần 105: Đáp án chưa chắc đã phải là đáp án
Doãn Thứu sách Lâm Linh đi vào trong một gian phòng đóng cửa lại, rất nhanh bên trong truyền ra tiếng gào thét thê thảm của ả.
Ngoài sân nhóm người lục phiến môn vẫn đứng đó, tới giờ còn chưa thể tin vào chuyện đã xảy ra, chỉ có thể cảm thán tri nhân tri diện bất tri tâm.
Lãnh Nghệ chắp tay sau lưng đi về phòng của mình, hai nữ bộ khoái thuộc hạ của Thành Lạc Tuyền vẫn đứng cảnh giới bên ngoài khom người thi lễ, không rời vị trí.
Ở trong phòng, Thảo Tuệ đã có thể ngồi dậy rồi, mới được một vài ngày chẳng thể có chuyển biến gì lớn, vẫn gầy gõ xác xơ như vậy, song mặt mày có sinh khí hơi đôi chút. Cô bé này rất quật cường, không chịu ở một chỗ không làm gì, đang cầm kim thêu thùa. Trác Xảo Nương ngồi ở ghế bên cạnh, sửa sang một bộ y phục, thấy Lãnh Nghệ vào thì đứng lên đón: “Quan nhân.”
Thảo Tuệ cũng muốn đứng dậy thi lễ, Trác Xảo Nương ấn nó xuống, bắt nó nằm yên.
Lãnh Nghệ quan sát sắc mặt Thảo Tuệ gật gù: “Khí sắc không tệ, có thể làm nữ công rồi sao?”
Trác Xảo Nương không vui: “Thiếp không cho nó làm, nó nhất định muốn làm, còn nói chưa bao giờ có nha hoàn không làm việc.”
Thảo Tuệ có chút sợ sệt, nha hoàn cãi chủ là không đúng, nhưng nha hoàn ngồi không chẳng làm gì cũng không đúng, nó lí nhí nói như tự giải thích: “Nô tỳ tuy không có sức làm việc, nhưng vẫn có thể làm chút nữ công.”
Lãnh Nghệ đi tới cầm lấy đồ thêu trong tay nó, không ngờ làm rất tinh tế, khen ngợi: “Tay nghề thật là khéo.”
Trác Xảo Nương cũng hớn hở vì mua về được nha hoàn khéo tay: “Nữ công của nó còn tốt hơn thiếp, Thảo Tuệ còn muốn làm một ít đồ thêu mang bán, bù đắp cho chi phí trong nhà. Quan nhân thấy sao?”
“Không cần, ta đường đường là mệnh quan triều đình, phụ mẫu một huyện, vậy mà người nhà phải đi làm đồ thêu kiếm tiền, truyền ra ta còn thể diện gì nữa chứ.” Lãnh Nghệ lắc đầu, mấy thứ kiêng kỵ này, dù là người hiện đại thì y cũng hiểu: ” Với lại bổng lộc của ta rất cao, chẳng qua thời gian trước vì xảy ra vài việc nên mới phải dè xẻn một chút. Đợi thêm thời gian nữa, cuộc sống sẽ thoải mái hơn.”
Trác Xảo Nương thói quen nghe lời rồi, trượng phu nói sao tất nhiên là vậy.
Lãnh Nghệ ở lại trong phòng trò chuyện tán gẫu, tuyệt đối không nói gì tới vụ án ngoài kia, y muốn trong nhà tránh xa khỏi những chuyện đó, giữ lấy một vùng bình yên nhỏ bé thôi cũng được.
Trò chuyện một lúc, Lãnh Nghệ đi tới bàn, lấy sách chép tay của vị tri huyện kia ra, luyện chữ. Bây giờ điều y lo nhất là chữ viết của mình lộ ra sơ hở, cần nhanh chóng bù đắp. Cho nên cứ có thời gian rảnh là y tập viết chữ, nội dung đều là văn chương cẩm tú của tiền nhân, vừa là học chữ viết, vừa là học tập luôn ít thi từ. Cũng may Trác Xảo Nương không biết chữ, nên nàng không nghi ngờ gì.
Sắc trời bên ngoài lúc nào cũng âm u, trong phòng giữa ban ngày cũng phải thắp đèn, ngẫu nhiên một hồi gió mạnh thổi qua, đập vào cửa sổ mang theo tiếng rít, càng làm nổi bật sự ấm áp bên trong phòng.
Trong phòng tức thì rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bếp lửa tí tách, Thảo Tuệ thi thoảng lại ngẩng đầu lên, nhìn phu nhân hiền huệ chăm chỉ, nhìn đại lão nho nhã ôn hòa, nhiều lúc nó cảm giác mình đang nằm mơ, nó sợ ngủ, sợ tỉnh lại mình vẫn nằm trên sàn đá, với cái bụng đói cồn cào.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa làm Thảo Tuệ giật bắn mình, ngẩng đầu lên vẫn thấy phu nhân và đại lão gia mới thở phào, khẽ gọi: “Đại lão gia.”
“Nghe thấy rồi.” Lãnh Nghệ viết hết nét chữ rồi mới đứng dậy, giũ y bào, thong thả bước ra, thấy Doãn Thứ, ra hiệu ông ta đừng nói gì cả, tới bên đống đổ nát kia mới dừng lại: ” Thế nào rồi?”
“Đã khai ra rồi ạ, ả được người ta sai phái.” Doãn Thứu nói tới đây có chút ngần ngừ: ” Là Trá Nữ Bang ạ.”
Lãnh Nghệ ngẩn người, sau đó tựa cười tựa không nhìn ông ta, hỏi lại: “Trá Nữ bang à?”
“Vâng ạ.”
“Ừm, bản huyện có nghe nói, Trá Nữ bang là một hắc bang chuyên môn bắt cóc nữ tử và trẻ nhỏ, toàn bộ đều là nữ nhân, sao lại đi mưu hại mệnh quan triều đình như bản huyện?”
“Chuyện này… Ả chỉ là một sát thủ được người ta sai phái mưu sát đại lão gia thôi, cụ thể vì sao, ả không biết.”
“Lâm Linh là bộ khoái của lục phiến môn kinh thành, sao có dây dưa với Trá Nữ bang, chẳng lẽ trước kia ả tới Ba Châu rồi?”
Doãn Thứu hiển nhiên không lường tới Lãnh Nghệ truy hỏi sâu như vậy, nhất thời không biết đáp ra sao, có chút ú ớ: “Chuyện này, thuộc hạ cũng thấy có vấn đề, ả nói là… Là tới đây liền bị Trá Nữ Bang mua chuộc, vì tham tiền mà thôi.”
Lãnh Nghệ gật gù: “Nếu thế bản huyện sẽ bẩm lên tri phủ đại nhân chuyện này, xin phủ nha tăng cường lực độ truy bắt Trá Nữ Bang, cần sớm loại trừ cái nhọt độc này!”
“Vâng, vâng, nên sớm loại trừ, sớm loại trừ.”
“Ừm, nếu đã thế ở đây không còn việc gì nữa rồi, sáng mai lên đường về Âm Lăng.”
Doãn Thứu khom người vâng dạ nhìn đại lão gia thong thả về phòng liền thở phào. Vẻ mặt thật thà thay đổi tức thì, trở nên âm u như rắn độc, đôi mắt tam giác càng thêm rợn người.
Hai tỷ muội Thành gia đã đợi sẵn ở cửa phòng ông ta, dáng vẻ hết sức bất an.
Doàn Thứu đi qua liếc Thành Lạc Tiệp một cái, làm mặt nàng trắng bệch, hừ mũi: “Vào trong rồi nói, còn sợ người ta không biết à?”
Phòng của Doãn Thứu ở trong dãy sương phòng mé trái, nhỏ hơn thượng phòng nhiều, không có gian trong gian ngoài, chỉ kê một cái giường, bên kia bàn nhỏ hai ghế ngồi. Doãn Thứu ngồi xuống ghế nhìn Thành Lạc Tiệp: “Thuộc hạ của ngươi lại là người của phía đối địch, ngươi không tránh khỏi can hệ. Nếu đúng theo quy củ, ta phải lập tức bắt ngươi, cùng Lâm Linh giải về xử trí. Nhưng xét tới ngươi kiến lập được quan hệ không tầm thường với Lãnh tri huyện, thứ kia lại quá trọng đại, cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.”
Thành Lạc Tiệp vội vàng khom người: “Đa tạ Doãn bộ đầu khai ân, thuộc hạ nhất định dốc sức hoàn thành việc này.”
Doãn Thứu mặt đầy đăm chiêu: “Ta nói với Lãnh tri huyện, Lâm Linh bị Trá Nữ Bang dùng tiền mua chuộc, có điều y tựa hồ không tin, nhưng không hỏi gì. Người này tâm tư sâu hơn chúng ta tưởng tượng, y rất thông minh, ngươi hành sự càng cần phải chú ý hơn.”
“Sự kiện này cũng là một lời cảnh báo với chúng ta, kẻ đối đầu đã hành động rồi, hơn nữa mục đích của chúng là giết Lãnh tri huyện, phải lấy toàn bộ tinh thần ứng phó. Còn nữa, về tự xem lại người của các ngươi, nếu để xảy ra chuyện tương tự, trời cũng cứu nổi đâu…”
Hai tỷ muội toát mồ hôi vâng lời.
Một đêm trôi qua trong bình yên, sáng ngày hôm sau đoàn người đoàn người Lãnh Nghệ theo đúng kế hoạch lên đường về Âm Lăng. Sáng xuất phát sớm, chiều liền tới nơi, đích thân Doãn Thứu đưa Lâm Linh vào đại lao. Tiếp đó ông ta bố trí phòng ngự, nhóm chín người bọn họ chết một, một thì vào ngục, chỉ còn lại bảy người. Có điều chuyện đề phòng thích khách này, cần nhân vật tinh cán, chứ không phải dựa vào nhân số.
Cơ bản vẫn giống trước kia, tỷ muội Thành gia và ba nữ bộ khoái còn lại phụ trách an toàn nội trạch. Doãn Thứu và Ngụy Đô ở vòng ngoài. Nếu Lãnh Nghệ ra ngoài công cán, do Trịnh Nghiên và Hoàng Mai, theo Thành Lạc Tiệp phối hợp với Doãn Thứu và Ngụy Đô bảo hộ. Để lại Thành Lạc Tuyền và Lý Phân bảo vệ Trác Xảo Nương.