Phần 23
Nạp Lan Yên Nhiên nhắm mắt lại, nàng như một cô thiếu nữ rụt rè khẽ dâng đôi môi cho hắn.
Tiêu Viêm thấy vậy, lòng không nhịn được áp đôi môi hắn vào môi nàng, ánh trăng sáng lúc này như làm nền cho hai người hôn nhau.
Nạp Lan Yên Nhiên đã cháo lưỡi với Hàn Phong không biết bao nhiêu lần, nàng cũng không còn là cô gái đơn thuần như lúc ban đầu nữa.
Giờ thấy Tiêu Viêm như con nai tơ mới bước vào đời, đối với việc hôn môi nàng, hắn chỉ đơn giản áp môi hắn vào môi nàng, Nạp Lan Yên Nhiên không khỏi khinh thường trong lòng.
Nàng nhớ đến Hàn Phong, hắn bá đạo nút lưỡi nàng, rất có khí chất đàn ông, bên cạnh đó hắn cũng rất tình cảm, điều đó làm nàng rất thích, chứ không giống như Tiêu Viêm, nhạt thếch như nước lã.
Thấy Tiêu Viêm không làm gì chỉ ngoài việc áp môi trẻ con này, nàng bất mãn, lưỡi nàng nhanh chóng tiến vào miệng hắn, tinh trùng ban nãy của Hàn Phong còn sót lại, nàng liền đưa hết cho Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm bất ngờ, hắn chưa tiếp xúc với hành động thân mật mới lạ này bao giờ, giờ đây lưỡi Yên Nhiên khuấy đảo trong miệng mình, đối với người chỉ biết tu luyện như hắn, hắn tự nhiên cảm thấy kích thích vô cùng.
Dưới sự hướng dẫn của Yên Nhiên, lưỡi Tiêu Viêm cũng bắt đầu quấn quýt lại lưỡi nàng, chỉ là hành động hắn có chút vụng về, cũng vì đây là lần đầu tiên của hắn.
Cảm nhận nước bọt của Yên Nhiên trong miệng mình, Tiêu Viêm liền nuốt hết xuống bụng, mặc dù nước bọt của nàng có chút hăng hăng không giống bình thường, nhưng nó là của Yên Nhiên, trong lòng Tiêu Viêm vẫn vô cùng yêu thích.
Nhưng Tiêu Viêm không hề biết rằng, thứ nước hắn nuốt không phải là nước bọt của Yên Nhiên, mà đó chính là tinh trùng của Hàn Phong ban nãy bắn vào miệng nàng.
Yên Nhiên nhìn Tiêu Viêm thích thú nuốt tinh trùng, nàng không khỏi cười thầm, nhìn ra xa, ánh mắt nàng lóe lên sự lạnh lùng.
Ở nơi không xa, dưới bóng râm, Huân Nhi đang đưa ánh mắt nhìn hai người.
Vốn Huân Nhi muốn đến hỏi han Tiêu Viêm, nhưng giờ dưới ánh mắt của nàng, Tiêu Viêm đang cùng người con gái khác ôm nhau, môi họ dính vào nhau, trong tim Huân Nhi cảm thấy vô cùng đau đớn.
Còn gì đau đớn hơn khi thấy người mình yêu ôm hôn đắm đuối một cô gái khác chứ, mặc dù nàng không nói yêu hắn, mặc dù nàng biết Yên Nhiên là vợ sắp cưới của hắn, nhưng dù là thế, trong tim nàng vẫn cảm thấy có một sự mất mát vô cùng lớn.
Huân Nhi nhớ lại, trước kia khi nàng chưa có chân khí, nàng lúc đó bị cảm vô cùng nặng, phải nằm co ro trong căn phòng lạnh lẽo, trong 2 năm kinh khủng đấy, chính Tiêu Viêm là người đã truyền chân khí vào người nàng, làm nàng cảm thấy ấm áp.
Và cứ như thế, không biết bất giác từ khi nào, trong tim nàng đã in đậm sâu hình bóng Tiêu Viêm, và cho đến khi lớn lên, dù bây giờ hắn đã là phế vật, tình yêu nàng đối với hắn vẫn không thay đổi.
Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm lúc này đã đè Yên Nhiên xuống, hắn đã cởi áo Yên Nhiên ra từ khi nào, nàng vốn là cô gái mạnh mẽ, nhưng bây giờ nước mắt nàng không nhịn được mà rơi xuống.
Huân Nhi rốt cục không chịu được nữa, nàng chạy nhanh đi như muốn mặc kệ tất cả, như muốn chạy thoát khỏi sự đau đớn đang hiện hữu trước mắt nàng.
Yên Nhiên thấy vậy thì cười lạnh lùng, nàng là con gái nên nàng vô cùng hiểu, dù Huân Nhi có lạnh lùng băng giá đến bao nhiêu, nhưng nội tâm nàng vẫn sẽ phải đau đớn trước sự phản bội của Tiêu Viêm.
Nhận thấy Tiêu Viêm muốn cởi áo ngực mình, Yên Nhiên hất mạnh tay hắn ra, ánh mắt nàng ngập tràn nước mắt nhìn hắn, run rẩy nói:
“Đừng, chúng ta vẫn chưa là phu thê, ta không phải là một cô gái ti tiện”
“Ta…” Tiêu Viêm muốn giải thích, nhưng rốt cục hắn cũng không biết giải thích cái gì, dù sao chính hắn cũng đã xâm phạm nàng khi chưa được phép.
Thân thể nữ nhân vô cùng quan trọng, chỉ có phu quân là người có thể đụng vô, Tiêu Viêm hiểu rõ điều đó, cho nên lúc này hắn vô cùng ân hận về hành động của mình.
“Nạp Lan Yên Nhiên, ta xin lỗi nàng, ta sai rồi, ta hứa lần sau sẽ không làm vậy nữa” Tiêu Viêm nhẹ giọng, ân hận nói.
“Không sao đâu, ta không trách chàng” Nạp Lan Yên Nhiên đã mặc lại áo, nàng phức tạp nhìn hắn:
“Lần sau chàng đừng làm thế nữa, đợi đến khi ta với chàng kết thành phu thê, ta sẽ cho chàng tất cả, lúc này ta không muốn làm mất danh dự của ta…”
“… Và của chàng” Nạp Lan Yên Nhiên ánh mắt đượm buồn.
“Ừm, ta hiểu rồi” Tiêu Viêm gật đầu.
Nghe nàng nói, lòng hắn càng ân hận hơn nữa, một người vợ biết lo lắng cho hắn như nàng, hắn lại đi xâm phạm nàng, lúc này hắn tự nhận mình vô cùng khốn nạn.
“Cảm ơn chàng, chàng nghỉ đi, ta đi đây” Yên Nhiên khẽ mỉm cười với hắn, nói rồi thân ảnh lao vụt đi.
Tiêu Viêm khẽ lắc đầu chán nản, nhiệm vụ hệ thống giao là phải địt được Yên Nhiên cùng Huân Nhi, nhưng mới đụng vào Yên Nhiên thì hắn đã thất bại rồi, một thằng khô khan chỉ biết tu luyện như hắn quả thực không biết phải làm sao.
Huân Nhi lúc này đang lao vụt đi, tốc độ nàng rất nhanh, dù đã đi rất xa nơi ở của Tiêu Viêm nhưng nàng vẫn không dừng lại, cái cảnh tượng đau đớn ấy, nàng không muốn đối diện với nó thêm lần nào nữa, tốc độ chạy của nàng càng nhanh hơn, nước mắt vẫn còn đọng lại bên khóe mi.
Dù thế, nhưng trong đầu nàng vẫn không thể quên cảnh tượng ấy, sau một khoảnh khắc lơ đãng, chân nàng vấp phải chướng ngại vật trên đường.
Thân thể Huân Nhi văng ra xa, nhìn mình sắp văng xuống đất, sự uất ức trong lòng nàng càng tăng thêm, nàng nhắm mắt lại mặc kệ điều sắp tới đến với mình.
Đột nhiên, một vòng tay rắn chắc ôm chặt eo Huân Nhi, thân thể mềm mại của nàng nằm gọn trong lòng bàn tay một người con trai xa lạ.
Huân Nhi đưa mắt nhìn tên con trai lạ lẫm trước mặt, khuôn mặt hắn vô cùng điển trai, cộng thêm nét gian tà làm hắn trông vô cùng cuốn hút, hiển nhiên đó chính là Hàn Phong.