Phần 10
Hàn Phong cũng kể hết cuộc sống trước đây của hắn cho nàng, vì hắn chuyển sinh thành Hàn Phong nên các ký ức trước kia của Hàn Phong hắn đều biết tuốt, nhưng một số chuyện về Dược lão hay Mộ Cốt lão nhân thì hắn không kể cho nàng, dù gì thì hiện tại nàng biết cũng sẽ không an toàn cho nàng, mà hắn lại chưa đủ thực lực để bảo vệ nàng tuyệt đối trước Hồn điện.
“Không ngờ ca ca lại uy dũng như vậy, đã vậy còn lên tới Đấu Tông nữa chứ, còn là Lục phẩm luyện dược sư, muội rất tự hào về ca ca” Nhã Phi vòng tay ôm cổ Hàn Phong càng thêm chặt, trầm trồ nói.
Vì Hàn Phong với Nhã Phi giờ dính sát nhau, hai bầu ngực của Nhã Phi cũng vì thế mà dính sát với ngực Hàn Phong, đôi khi nàng di chuyển, cặp ngực còn cựa qua cựa lại, điều đó làm hắn không khỏi nóng lên trong người.
Còn bờ mông của nàng cũng vô cùng săn chắc to tròn, đôi khi tay hắn vô tình lướt qua thôi, sự mềm mại của bờ mông ấy không thể thoát khỏi cảm nhận của hắn, làm hắn muốn hung hăng xoa bóp mãnh liệt một phen.
“Quả là nữ chính và là hồng nhan của Tiêu Viêm, em nào em nấy cũng toàn là cực phẩm trong cực phẩm, Nhã Phi này cũng đồng dạng không kém a” Hàn Phong thầm xuýt xoa trong lòng.
Nhìn Hàn Phong đột nhiên thơ thẩn, Nhã Phi ánh mắt to tròn quyến rũ nhìn hắn:
“Ca ca có tâm sự gì sao?”
“À không… không có gì” Hàn Phong lắc đầu, liền nhìn Nhã Phi nghiêm túc nói:
“Mà em sau này hãy đi theo anh đi, anh sẽ dễ dàng bảo vệ em hơn, em ở nơi này anh không an tâm”
Nhã Phi lắc đầu, khẽ nói: “Em lúc trước đã hứa với nghĩa mẫu là em sẽ cống hiến hết mình cho Mễ Đặc Nhĩ, với lại Mễ Đặc Nhĩ cũng rất tốt với em… Anh cho em thời gian được không? Khi nào em trả hết nợ Mễ Đặc Nhĩ em sẽ đi với anh… Nha?”
Nói rồi Nhã Phi ôm lấy cánh tay của Hàn Phong nũng nịu, Hàn Phong thở dài nói:
“Được rồi, chỉ cần em hạnh phúc là tốt rồi”
“Yêu ca ca nhất” Nhã Phi vui mừng, liền hôn một ngụm lên má Hàn Phong.
“Thôi được rồi, chúng ta cũng nên đi ngủ thôi” Hàn Phong xoa tóc Nhã Phi, nhẹ nói.
“Ừm ca ca” Nhã Phi vùi đầu sâu vào ngực Hàn Phong, mắt nhắm lại, không lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.
Hàn Phong nghe tiếng thở đều của Nhã Phi thì ánh mắt cúi xuống, hắn liền phát hiện ra vạt xiêm y Nhã Phi khẽ mở ra, lộ ra bên trong là một mảng ngực trắng bóc đầy mê người đang hấp dẫn hắn.
Hắn như bị thôi miên, tay dần đưa tới hai bầu ngực Nhã Phi một cách chậm rãi, khi sắp chạm tới, không biết như thế nào hắn dừng lại hành động đang làm, tay nhẹ kéo vạt áo Nhã Phi vào che đi bộ ngực trắng đang hở ra.
Hết thảy, hắn nhẹ ôm Nhã Phi vào lòng, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, nhưng hắn không biết được rằng nếu hắn chạm vào ngực nàng thôi, hắn sẽ mất đi Nhã Phi vĩnh viễn.
[KENG… Điểm thân mật: Nhã Phi đạt 65%]
Nhã Phi lúc này mở mắt ra, đối với tình huống hở ngực lúc nãy cũng chỉ là nàng thử Hàn Phong mà thôi, theo suy nghĩ nàng, đối với việc ca ca gặp lại muội muội sau bao năm xa cách, sẽ không ca ca nào đi sờ ngực muội muội mình cả.
Lúc thử Hàn Phong, trong lòng Nhã Phi cũng vô cùng hồi hộp và sợ hãi.
Nàng hồi hộp rằng không biết ca ca nàng sẽ chọn như thế nào, liệu hắn có phải ca ca nàng không dù nàng đã phần lớn đã tin hắn thật sự là ca ca nàng, nhưng dù như thế nào mà nói, trong lòng nàng vẫn còn một phần nhỏ nghi vấn cần được giải đáp.
Song song với đó, nàng cũng sợ hãi vô cùng, nàng sợ Hàn Phong bóp ngực nàng, lúc đó chuyện hắn giả thân nhân nàng đã vô cùng rõ ràng, còn về những hành động thân mật giữa nàng và hắn, nàng còn sống được để nhìn mặt người khác nữa sao?
Nhưng cũng may chuyện đó không xảy ra, Hàn Phong không hề sờ soạng nàng gì cả, hắn thật tâm quan tâm đến nàng, lòng Nhã Phi lúc này vô cùng nhẹ nhõm, mắt nàng cũng khẽ nhắm lại mà thiếp đi.
Một đám người đang ở trong đại sảnh rộng lớn, trong đó, một thiếu nữ thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, thân hình từng đường lồi lõm trông vô cùng mê người, nhìn từ xa nàng trông vô cùng lạnh lùng.
Thân nàng diện một chiếc váy bào màu xanh, trên ngực thêu lấy họa tiết đám mây hình ngân kiếm, mà trên áo đám người xung quanh cũng thêu lấy họa tiết y như cô gái.
Nếu có người ở đây, hẳn họ sẽ biết đám người này thuộc về Vân Lam tông, tông phái đứng đầu Gia Mã đế quốc, có thể sánh ngang vai với hoàng thất Gia Mã.
Mà cô gái xinh đẹp kia, nàng chính là Nạp lan Yên Nhiên, thiếu chủ của Vân Lam tông, người sẽ kế thừa chức vị tông chủ đời sau thay Vân Vận.
“Thiếu chủ, Tiêu gia hẳn sẽ không xa chúng ta, tạm thời chúng ta sẽ ở đây đêm nay, sáng mai sẽ khởi hành đến Tiêu gia” Một lão già có bộ râu dài nhìn Nạp Lan Yên Nhiên, nói.
“Hặc hặc, Tiêu Viêm phế vật đó làm sao xứng với thiếu chủ, vì từ hôn mà một viên Tụ khí tán đưa cho Tiêu gia, nếu người khác biết, Vân Lam tông ta còn ra cái gì chứ?” Một lão già khác bất bình nói.
Nạp Lan Yên Nhiên bình thản, nói: “Không sao, chúng ta đến từ hôn, Tiêu gia đã mất mặt rồi, đưa họ một viên Tụ Khí tán cũng không uổng đâu”
“Thôi, hôm nay đến thế thôi, đã làm phiền các trưởng lão rồi” Nàng chắp tay, thân hình uyển chuyển bước về phòng mình.
“Hặc hặc… Một viên Tụ Khi tán mà nghĩ to lắm sao? Vân Lam tông cũng chỉ có đến thế mà thôi”
Yên Nhiên chưa kịp về phòng, một giọng nói vang lên khiến nàng dừng lại, ánh mắt liền nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.
“Các hạ là ai mà dám sỉ nhục Vân Lam tông? Đừng chơi trò ẩn ẩn như thế, Vân Lam tông ta cũng không dễ để trêu chọc đâu” Lão già có bộ râu dài nhíu mày, trầm giọng nói, trong giọng nói có phần lấy Vân Lam tông ra để uy hiếp.
“Ha ha… một câu Vân Lam tông… hai câu Vân Lam tông, bộ các ngươi tưởng Vân Lam tông các ngươi làm bá chủ thiên hạ sao? Hừ, để ta nói cho các ngươi biết, cho dù là Vân Sơn hiện tại có ở đây, ta cũng có thể dễ dàng giết chết, nghe chưa!”Phần 10
Hàn Phong cũng kể hết cuộc sống trước đây của hắn cho nàng, vì hắn chuyển sinh thành Hàn Phong nên các ký ức trước kia của Hàn Phong hắn đều biết tuốt, nhưng một số chuyện về Dược lão hay Mộ Cốt lão nhân thì hắn không kể cho nàng, dù gì thì hiện tại nàng biết cũng sẽ không an toàn cho nàng, mà hắn lại chưa đủ thực lực để bảo vệ nàng tuyệt đối trước Hồn điện.
“Không ngờ ca ca lại uy dũng như vậy, đã vậy còn lên tới Đấu Tông nữa chứ, còn là Lục phẩm luyện dược sư, muội rất tự hào về ca ca” Nhã Phi vòng tay ôm cổ Hàn Phong càng thêm chặt, trầm trồ nói.
Vì Hàn Phong với Nhã Phi giờ dính sát nhau, hai bầu ngực của Nhã Phi cũng vì thế mà dính sát với ngực Hàn Phong, đôi khi nàng di chuyển, cặp ngực còn cựa qua cựa lại, điều đó làm hắn không khỏi nóng lên trong người.
Còn bờ mông của nàng cũng vô cùng săn chắc to tròn, đôi khi tay hắn vô tình lướt qua thôi, sự mềm mại của bờ mông ấy không thể thoát khỏi cảm nhận của hắn, làm hắn muốn hung hăng xoa bóp mãnh liệt một phen.
“Quả là nữ chính và là hồng nhan của Tiêu Viêm, em nào em nấy cũng toàn là cực phẩm trong cực phẩm, Nhã Phi này cũng đồng dạng không kém a” Hàn Phong thầm xuýt xoa trong lòng.
Nhìn Hàn Phong đột nhiên thơ thẩn, Nhã Phi ánh mắt to tròn quyến rũ nhìn hắn:
“Ca ca có tâm sự gì sao?”
“À không… không có gì” Hàn Phong lắc đầu, liền nhìn Nhã Phi nghiêm túc nói:
“Mà em sau này hãy đi theo anh đi, anh sẽ dễ dàng bảo vệ em hơn, em ở nơi này anh không an tâm”
Nhã Phi lắc đầu, khẽ nói: “Em lúc trước đã hứa với nghĩa mẫu là em sẽ cống hiến hết mình cho Mễ Đặc Nhĩ, với lại Mễ Đặc Nhĩ cũng rất tốt với em… Anh cho em thời gian được không? Khi nào em trả hết nợ Mễ Đặc Nhĩ em sẽ đi với anh… Nha?”
Nói rồi Nhã Phi ôm lấy cánh tay của Hàn Phong nũng nịu, Hàn Phong thở dài nói:
“Được rồi, chỉ cần em hạnh phúc là tốt rồi”
“Yêu ca ca nhất” Nhã Phi vui mừng, liền hôn một ngụm lên má Hàn Phong.
“Thôi được rồi, chúng ta cũng nên đi ngủ thôi” Hàn Phong xoa tóc Nhã Phi, nhẹ nói.
“Ừm ca ca” Nhã Phi vùi đầu sâu vào ngực Hàn Phong, mắt nhắm lại, không lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.
Hàn Phong nghe tiếng thở đều của Nhã Phi thì ánh mắt cúi xuống, hắn liền phát hiện ra vạt xiêm y Nhã Phi khẽ mở ra, lộ ra bên trong là một mảng ngực trắng bóc đầy mê người đang hấp dẫn hắn.
Hắn như bị thôi miên, tay dần đưa tới hai bầu ngực Nhã Phi một cách chậm rãi, khi sắp chạm tới, không biết như thế nào hắn dừng lại hành động đang làm, tay nhẹ kéo vạt áo Nhã Phi vào che đi bộ ngực trắng đang hở ra.
Hết thảy, hắn nhẹ ôm Nhã Phi vào lòng, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, nhưng hắn không biết được rằng nếu hắn chạm vào ngực nàng thôi, hắn sẽ mất đi Nhã Phi vĩnh viễn.
[KENG… Điểm thân mật: Nhã Phi đạt 65%]
Nhã Phi lúc này mở mắt ra, đối với tình huống hở ngực lúc nãy cũng chỉ là nàng thử Hàn Phong mà thôi, theo suy nghĩ nàng, đối với việc ca ca gặp lại muội muội sau bao năm xa cách, sẽ không ca ca nào đi sờ ngực muội muội mình cả.
Lúc thử Hàn Phong, trong lòng Nhã Phi cũng vô cùng hồi hộp và sợ hãi.
Nàng hồi hộp rằng không biết ca ca nàng sẽ chọn như thế nào, liệu hắn có phải ca ca nàng không dù nàng đã phần lớn đã tin hắn thật sự là ca ca nàng, nhưng dù như thế nào mà nói, trong lòng nàng vẫn còn một phần nhỏ nghi vấn cần được giải đáp.
Song song với đó, nàng cũng sợ hãi vô cùng, nàng sợ Hàn Phong bóp ngực nàng, lúc đó chuyện hắn giả thân nhân nàng đã vô cùng rõ ràng, còn về những hành động thân mật giữa nàng và hắn, nàng còn sống được để nhìn mặt người khác nữa sao?
Nhưng cũng may chuyện đó không xảy ra, Hàn Phong không hề sờ soạng nàng gì cả, hắn thật tâm quan tâm đến nàng, lòng Nhã Phi lúc này vô cùng nhẹ nhõm, mắt nàng cũng khẽ nhắm lại mà thiếp đi.
Một đám người đang ở trong đại sảnh rộng lớn, trong đó, một thiếu nữ thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, thân hình từng đường lồi lõm trông vô cùng mê người, nhìn từ xa nàng trông vô cùng lạnh lùng.
Thân nàng diện một chiếc váy bào màu xanh, trên ngực thêu lấy họa tiết đám mây hình ngân kiếm, mà trên áo đám người xung quanh cũng thêu lấy họa tiết y như cô gái.
Nếu có người ở đây, hẳn họ sẽ biết đám người này thuộc về Vân Lam tông, tông phái đứng đầu Gia Mã đế quốc, có thể sánh ngang vai với hoàng thất Gia Mã.
Mà cô gái xinh đẹp kia, nàng chính là Nạp lan Yên Nhiên, thiếu chủ của Vân Lam tông, người sẽ kế thừa chức vị tông chủ đời sau thay Vân Vận.
“Thiếu chủ, Tiêu gia hẳn sẽ không xa chúng ta, tạm thời chúng ta sẽ ở đây đêm nay, sáng mai sẽ khởi hành đến Tiêu gia” Một lão già có bộ râu dài nhìn Nạp Lan Yên Nhiên, nói.
“Hặc hặc, Tiêu Viêm phế vật đó làm sao xứng với thiếu chủ, vì từ hôn mà một viên Tụ khí tán đưa cho Tiêu gia, nếu người khác biết, Vân Lam tông ta còn ra cái gì chứ?” Một lão già khác bất bình nói.
Nạp Lan Yên Nhiên bình thản, nói: “Không sao, chúng ta đến từ hôn, Tiêu gia đã mất mặt rồi, đưa họ một viên Tụ Khí tán cũng không uổng đâu”
“Thôi, hôm nay đến thế thôi, đã làm phiền các trưởng lão rồi” Nàng chắp tay, thân hình uyển chuyển bước về phòng mình.
“Hặc hặc… Một viên Tụ Khi tán mà nghĩ to lắm sao? Vân Lam tông cũng chỉ có đến thế mà thôi”
Yên Nhiên chưa kịp về phòng, một giọng nói vang lên khiến nàng dừng lại, ánh mắt liền nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.
“Các hạ là ai mà dám sỉ nhục Vân Lam tông? Đừng chơi trò ẩn ẩn như thế, Vân Lam tông ta cũng không dễ để trêu chọc đâu” Lão già có bộ râu dài nhíu mày, trầm giọng nói, trong giọng nói có phần lấy Vân Lam tông ra để uy hiếp.
“Ha ha… một câu Vân Lam tông… hai câu Vân Lam tông, bộ các ngươi tưởng Vân Lam tông các ngươi làm bá chủ thiên hạ sao? Hừ, để ta nói cho các ngươi biết, cho dù là Vân Sơn hiện tại có ở đây, ta cũng có thể dễ dàng giết chết, nghe chưa!”