Phần 16: 1 Đấu 4
Một đêm trôi qua không có chuyện gì xảy ra, quanh nhà có tới… 4 đứa ngồi canh, Huyền có chạy tới đâu thì cũng có cái đuôi lạ chạy bộ theo cách 10m, Đức nói nhỏ nàng về nhà ngủ cho khỏe, để mai tính.
Lòng đầy lo lắng nên hai người cũng không có tâm trạng gì thân mật, dù thằng Đức Mini nhiều lần muốn cảm tử, nhưng thằng anh lắc đầu nguầy nguậy, đương sự không hứng thì đụ đéo gì cho… mất công.
Đức Mini: Đó, mai nó chạy theo tình mới thì đừng hối hận nha!
… Bạn đang đọc truyện Nữ sinh ngổ ngáo tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/10/nu-sinh-ngo-ngao.html
Ánh nắng chói chang làm đôi mắt híp càng… nhắm kỹ hơn, tiếng ngáy khò khò làm cái trán nhỏ giữa mái tóc xoăn nổi mấy đường gân xanh, một cái giày cỡ 35 đạp thẳng vào cái eo cơ bắp làm tên vệ sĩ kêu “óe” lên một tiếng.
– “Dậy, tính ngủ tới chừng nào hả anh hai?” Giọng nữ chanh chua ầm ỹ.
2 thân hình cơ bắp ôm chặt nhau qua một cái gốc cây cùng mở mắt, giọng ồm ồm:
– “Đụ mẹ, mấy giờ rồi?” X2…
– “Đội trưởng gì ăn hại dữ vậy, nằm ở đây nguyên ngày trời mà cởi trói còn không xong, tui không tìm thấy thì ông tính ngủ tới bao giờ?”
Cái mặt nhỏ thó xám lại, gầm lên giận giữ:
– “Cởi trói, đụ mẹ! Mày thử bị nó cột vô khúc cây xong đá lăn sườn núi coi sống nổi không! Ở dưới này kêu trời không thấu, kêu đất hổng linh luôn! Làm đéo gì giờ này mới tới?”
– “Tụi em đón đầu ở khách sạn, mà thằng Phong nó hèn hạ đánh lén, nhét vô cốp xe… xong em đi ngược về đây tìm hoài mới thấy sếp dưới này…” Một tên phân trần.
Đã đón đầu mai phục còn bị đánh lén, từ ngữ kiểu hạ thấp kẻ địch, giấu dốt cho mình… mẹ, 2 đứa ăn hại chẳng được tích sự gì, có điều không trách tụi nó được… nhớ lại tối hôm kia mà thằng mắt híp rùng mình, quả là khủng bố!
Kế hoạch ban đầu là làm giả giấy chuyển viện, chở hai đối tượng đi rồi kiếm hồ nước, khử xong cột bê tông vô chân quẳng xuống, cuối cùng lục soát tìm tài liệu liên quan ở nhà mục tiêu đốt sạch, quá dễ dàng!
Ai ngờ đâu tới nơi thì mới biết bệnh nhân vừa… chuyển viện xong, đội 4 người chia thành 2 nhóm, 2 người lên xe đuổi theo, 2 người căn cứ theo lộ trình để đón đầu.
Bắt được xe cấp cứu, mấy tay điều dưỡng thấy họng súng liền run như cầy sấy, kéo giường bệnh ra chuẩn bị chuyển qua xe ôtô, một tên điều dưỡng đang đẩy giường bệnh tự nhiên… đấm một cái.
Một đấm thẳng tiêu chuẩn, tên to con có thừa phản xạ, hất tay lên đỡ, quả đấm đối phương nhẹ bẫng lừa tình, hắn kinh ngạc đã không kịp.
Bịch!
Bên trái mới là đòn thật! Một quả đấm móc thẳng vào gan, cơ bụng đã kịp co lại, chân phải lên gối chặn một phần lực, hắn nhếch mép, đối thủ chỉ thế này thôi sao, tự nhiên thấy trắng xóa cả hai mắt.
Tay phải kẻ địch có đèn pin! Đôi mắt còn chưa thấy được rõ ràng thì ánh đèn cong một đường tròn, hướng về cái hàm to kệch.
Đấm móc ngược!
Cùng là dân boxing, tên to con hơi kinh hãi, đối phương rất nhanh nhưng hắn vừa nhìn đã biết đòn, lùi về sau nửa bước quay tròn 1 vòng để vừa né vừa phản đòn, kết quả đã chú định, không nhìn cũng biết quả đấm móc sẽ đi hụt, còn quả đấm lưng bàn tay sẽ đập thẳng vô mặt kẻ địch!
Xẹt xẹt xẹt!
Cái mông truyền đến cảm giác tê rần giật tưng tưng khắp người làm tên to con co giật đùng đùng, tay chân run rẩy làm một quả vồ ếch về đằng sau, chĩa lên trời: O2…
Con mẹ nó, nhân lúc người ta không thấy đường chơi dí súng điện vô mông!
Chiêu Phong: Đánh nhau mà quay lưng về kẻ địch bị tê đít ráng chịu!
Tên mắt híp giơ súng điện lên, định bóp cò thì bẹp, một cái dép crocs bệnh viện bay tới, hắn đưa tay gạt ra thì… cái bình oxy bay tới, hắn nghiêng người né và bóp cò, 2 cái đầu kim bay ra, cắm phập vô người… một tên điều dưỡng.
Mắt híp: Con mẹ, ai chơi lấy người khác làm khiên đỡ a!
Quăng súng điện, móc khẩu súng điện thứ 2 ra giơ lên ngắm thì… cái bình oxy bay tới, hắn nghiêng người né và bóp cò, 2 cái đầu kim bay ra, cắm phập vô người… tên điều dưỡng lúc nãy!
Mắt híp: A a a! Hết chưa! Có thể đánh nhau đàng hoàng không!
Sau đó thì… không có sau đó, tên mắt híp trúng 2 cái đầu kim từ súng điện của Chiêu Phong, người giựt giựt giựt, hết biết gì nữa.
Mắt híp: Lòng thật mệt mỏi! Rất muốn khóc!
Tên mắt híp xoa cổ tay mỏi nhừ, nhìn hai tên đội viên đầy tức giận: “Hai đứa mày thì sao?”
– “Tụi em tới bệnh viện mục tiêu thì không thấy gì. Gọi sếp không được, con Thu bật định vị lên theo dấu cái điện thoại tới được cái xe… mở cốp xe ra thì điện giật tá lả… hết.”
– Thu: (‘ – *)
Thành viên nữ duy nhất của đội im re không biết nói gì. Vừa thấy thằng Sơn ăn bẫy điện giật tè le thì ả nhảy lui ra sau, được một đôi bàn tay vững chắc đỡ vai, ôm nhấc lên như hoàng tử bế công chúa… xẹt xẹt xẹt, cô ả giựt giựt giựt bị điện rẹt rẹt phê như con tê tê, bị đẩy vô cốp xe cùng thằng kia.
Sau đó mở mắt ra thì thấy thằng kia bị cột như cái bánh tét nằm cạnh… hai đứa chơi trò ngúc ngoắc, nhúc nhích, mồ hôi nhễ nhại, đập thùng rầm rầm cả buổi mới có người tới cứu… nóng như cái lò, cảm giác như con tôm bị luộc còn bị con cu thằng kia cứng ngắc chỏi vô bụng làm ả trợn mắt hãi hùng, chỉ sợ nhắm mắt lại thấy cái mặt thô bỉ với mùi mồ hôi kinh tởm của thằng Sơn.
– “Mẹ kiếp! Đồ đạc bị nó lột sạch hết rồi! Tụi mày có điện thoại không?”
Thằng Sơn thảy cho mắt híp cái điện thoại được một người đi đường tặng vì “tình thương mến thương” sau màn đấm đá chào hỏi, dĩ nhiên là không cần đòi lại, mật khẩu cũng đã được chính chủ xóa bỏ, hắn bổ sung:
– “Em gọi chủ tịch báo tình hình rồi, một đội nữa đang tới đây. Em thuê nhà nghỉ rồi, tối nay họp mặt rồi đi săn thằng Phong.”
– Mắt híp: “Tao là sếp hay mày là sếp? Đéo cần đội nào hết, mày thích cắt lương nửa năm không? Im cái mõm để tao tìm laptop coi!”
Hắn vào một trang web, đăng nhập rồi bấm mấy cái, coi tới coi lui rồi chuyển qua Google Maps, đưa ngón tay chỉ cho 3 cái đầu đang xúm vô hóng:
– “Có 2 vị trí. Một là tiệm cầm đồ. Một là kho bãi công ty ngay cảng. Bây giờ đi bắt tụi nó luôn, hiểu chưa đồ ngu!”
– “Rõ.”
– Mắt híp: “Tao chưa nghe rõ. To lên!”
– “Rõ, thưa sếp!”
– Mắt híp: “Tốt.”
… Bạn đang đọc truyện Nữ sinh ngổ ngáo tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/10/nu-sinh-ngo-ngao.html
Chiêu Phong ngồi trên sân thượng nhìn ra xa, mặt trời sáng rực làm đôi mắt đỡ mệt mỏi, đồ đạc đã sắp xếp chỉnh tề, chỉ cầm lên là đi, anh duỗi vai ngáp dài, lại một đêm không ngủ, cẩn thận không bao giờ là thừa, lúc đầu An Diệp thấy anh ngồi canh cũng lăm le đòi chia ca rồi sau đó… rúc vô chăn nằm ngủ im re không quẫy đuôi.
Đêm hôm qua cô nàng trở về xong cười như trúng xổ số, cứ nói luôn miệng làm anh nhức đầu, thiệt tình, nhiều lúc anh thấy nàng như chú chó con, được một việc nhỏ là bắt đầu nhảy loạn lên mừng rỡ, trong đầu tưởng tượng ra cái mặt ngơ đang ngủ sều dãi kết hợp với đôi tai chó và cái đuôi ngoáy tít mà anh thấy thật đáng yêu, haiz, Phong thở dài, cô bé quá trong sáng và đơn thuần, không nên dính dáng tới một sát thủ có đôi bàn tay đẫm máu như anh.
– Linh: |Ω・)
– Phong: “Cháu đi ra đi, núp núp ở đó làm chi?”
Chẹp, cứ tưởng hai ông bà này làm trò người lớn trên sân thượng, ai dè trong sáng quá chừng, mất công… dòm lén, cô bé phồng má, chần chừ một chút, bước ra đỏng đảnh:
– “Hèm… Má biểu cháu lên kêu chú xuống ăn sáng.”
– Phong: “Không cần đâu. Chú ăn sáng rồi.”
Cứ cái kiểu lạnh lùng, ngầu ngầu đáng ghét đó, phản cảm quá chừng, cô bé chống nạnh:
– “Hông được. Má cháu nấu ngon lắm đó. Chú xuống thử miếng đi. Lịch sự hoy mà.”
Phong nhướn mày, biết ơn kiểu gì đây, không lẽ con nhỏ muốn má nó… đi bước nữa lẹ vậy, ghép đôi lộ liễu quá chừng, anh cười cười, nghĩ cách từ chối khéo:
– “Chú phải canh chừng trên này. Cháu kêu chị Diệp dậy ăn sáng đi.”
– Linh: “Canh gì canh quài, có ai tới đâu mà canh. Có mấy ông bảo vệ kìa, cho họ mấy chục biểu canh giùm cho. Hông được hả? Thôi để cháu canh giùm cho, chú xuống ăn sáng đi.”
Hóa ra con nhỏ quan tâm mình, Phong nghĩ thầm. Anh định kêu Diệp dậy, mọi người cùng đi xuống ăn sáng thì điện thoại reo, danh bạ hiện lên 1 dãy số, không có tên nhưng liếc 1 cái biết ngay là “Người dưng” gọi, Phong nhíu mày, bấm nghe ngay lập tức.
– Huyền: “Có bán đá 5kg không anh?”
– Phong: ( ̄△ ̄,)
– Huyền: “Anh Đức nói là đọc câu này thì anh sẽ không tắt máy. Đúng hông zị?”
– Phong: “Đúng.” (ಠ – ಠ)
– Huyền: “Em đi tìm anh từ lâu nay. Mà… tên thiệt của anh không phải là Phúc đúng không?”
– Phong: “Ừ… em gọi vụ gì?” (¬ – ¬)
– Huyền: “Run quá nè hihi, lâu lắm rồi mới được nghe giọng anh đó. Bắt đền anh đó, anh đi đâu phải cho em theo với, em hông sống thiếu anh được đâu!” Giọng cô nàng đầy xúc động.
– Phong: “Em… nói chuyện chính đi được không? Đức nhờ em gọi?”
– Huyền: “Mém quên, hihi, anh Đức gửi lời: Nếu anh về nhà mà muốn coi phim thì có cái đĩa Cuốn Theo Chiều Gió hay lắm!”
– Phong: “Hở, phim đó có gì mà hay?”
– Huyền: “Giàu sang, bắn nhau, chắc zậy! Chừng nào anh về? Em nhớ anh quá chừng!”
Ngừng lại chốc lát, Phong thở dài, không phải anh không có cảm tình với nàng mà là bây giờ có việc trọng yếu hơn, ân nhân cần chữa bệnh, không thể làm khác, anh trầm ngâm:
– “Xin lỗi em. Anh phải đi Sin. Đợi anh về rồi anh sẽ giải thích. Gởi lời anh Đức là anh cám ơn… Chào em.”
Phong cúp máy, liếc qua thấy cô nàng An Diệp đã tỉnh từ bao giờ, đụng mắt anh liền lúng túng nhìn đi chỗ khác. Cô nàng nhận ra được giọng điệu khác thường đầy bối rối và cảm xúc của anh, tự nhiên thấy trong lòng thiệt đắng cay, trong điện thoại không biết là ai nhưng dám chắc một điều là cô ta rất quan trọng với Phong, chỉ muốn ghen tuông 1 trận, hỏi coi cô ta là ai, nhưng đâu có dám, vì anh đã nói yêu đương gì với Diệp đâu?
– Phong: “Tỉnh rồi hả em… thôi đi xuống ăn sáng… khoan, em xuống kêu chị Hà lấy đồ, đi về nhà em đi, gọi điện sau, có người tới!”
Không khó để Phong nhận ra chiếc xe quen thuộc, bọn sát thủ đã đuổi tới, chúng dừng lại ở cổng cách 200 mét, ba tên đi xuống đánh gục bảo vệ, phân chia nhau bao vây khu nhà kho, vẫn còn thời gian để bỏ chạy, nhưng còn 1 đứa ở đằng xa cảnh giới, anh không thể trốn cùng, phải ở lại cắt đuôi mới được. An Diệp đã nói trưa nay ân nhân của nàng hẹn ăn trưa, chỉ cần hai mẹ con đi được Sin thì bên kia có người đón, quan trọng nhất là phải triệt tiêu đội sát thủ này hoàn toàn, để tránh dẫn tới những đội khác.
Lần trước vì gấp gáp với tránh phiền phức nên Phong không giết người, nhưng nếu bọn chúng đã không biết điều tới vậy, lần này chắc chắn anh sẽ không nương tay.
… Bạn đang đọc truyện Nữ sinh ngổ ngáo tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/10/nu-sinh-ngo-ngao.html
Ba tên sát thủ đi liền nhau, mỗi người nhìn một hướng, 1 tay cầm súng điện, 1 tay đặt lên vai nhau theo đội hình xếp chồng, bọn chúng đã biết đủ mùi bị chích điện, đi lẻ chắc chắn sẽ bị thằng Phong thịt, chỉ có cách này là đảm bảo nhất. Ả Thu cầm ống nhòm lên chỗ cao dòm xuống, đảm bảo không có con mồi chạy thoát. Bây giờ chỉ cần 3 đứa lặng thinh chui vô, bên đó chỉ có mình thằng Phong biết đánh đấm, 3 quánh 1 làm sao mà thua được, tên mắt híp chắc như đinh đóng cột!
Tới trước cửa kho mà không thấy ngăn cản gì ngoài mấy thằng bảo vệ ruồi bu, 3 thằng thở phào, trên bộ đàm ả Thu xác nhận không có ai ra vô, cái cửa sắt bị khóa trong, thằng Sơn móc cái xà beng ra móc vô sợi dây thép 1 ly trước cửa… ầm, một cái bình gas công nghiệp màu hồng rớt từ trên cao xuống, tên mắt híp nắm áo thằng Sơn né ra… ngước lên thấy 2 cái bình gas hồng rực nữa cột vô 2 cọng dây thép khác, 3 thằng trừng mắt, đặt bẫy quá thấp cấp, đây gọi là sát thủ số 1 gia tộc hay sao?
Cạy thêm 1 hồi thì… vẫn chưa xong, chất lượng nhà cửa VN thì… miễn bàn, hèn nào ăn trộm ở xứ này không bao giờ thèm đi lục kho hàng, 3 thằng hì hục quài không xong, đành phải đi vòng ra cửa sau, thấy cái cửa nhỏ nhắn… có 3 cái ổ khóa Việt Tiệp hình chó dữ!
– “Đụ mẹ, để em ra xe lấy thuốc nổ!” Một thằng hết kiên nhẫn nổi, cóc cần quan tâm coi có cần ám sát thầm lặng nữa hay không.
– “… Hôm kia thằng Phong chôm hết mẹ rồi còn con cặc cho mày lấy! Khoan đã! Tụi nó lên xe chạy rồi, quay lại xe!” Tên mắt híp hét lên, ả Thu vừa nhìn ống nhòm thấy 3 người chạy trốn, báo cáo lại không thấy Phong trên xe.
3 thằng quay đầu chạy thẳng hàng, vừa chạy vừa căng hết cả dây thần kinh cảnh giác, nhìn tới nhìn lui coi thằng Phong có núp ở xó nào không, tốn công để phòng mà hổng thấy một ai, leo lên xe cũng không thấy ai tấn công, 2 thằng cảnh giác cầm súng điện còn 1 thằng tra chìa, nổ máy, chuẩn bị đuổi theo hai mẹ con Hà.
BÙM!!!
Ánh sáng trắng chói lọi bùng lên trong nháy mắt, một quả cầu lửa tròn trịa bốc lên từ chỗ cái xe, sóng xung kích đẩy lăn 3 cái bình gas, đập lõm hết cửa mấy cái nhà kho liền nhau, khói đen bốc lên cuồn cuộn, cái xe cháy hừng hực, trơ trọi chỉ còn khung xương.
Còn 3 tên sát thủ, Phong nghĩ, chắc là phải dùng thìa để múc.
Ở phía xa, ả sát thủ trợn tròn mắt kinh hãi tột độ, chiếc xe trong sân không có một dấu hiệu nào bị gài bom, cách ra tay máu lạnh khiến ả rùng mình ớn lạnh, như thông điệp Phong muốn nói: Lần trước chỉ là cảnh cáo, lần này quyết không tha thứ!
Ả quay người, định gọi chi viện thì chợt sững người, anh ta đứng đó tự khi nào, như tử thần lạnh lẽo, như dã thú chờ đợi con mồi.
– “Sa… sao anh…” Cô ả lắp bắp.
– “Cả khu có mỗi chỗ này là cao điểm, quan sát được toàn cảnh. Tôi để ý vị trí này lâu lắm rồi.”
– Thu: “Quả bom…”
– “Tempo. Nhịp điệu của sát thủ phải luôn hòa lẫn với môi trường. Cô có để ý đống thùng giấy giữa sân không?”
– Thu: (゜ – ゜)
– “Có muốn trăn trối gì không?”
Đôi chân khuỵu xuống, cô ả hi vọng mình có một cơ hội cầu sinh, đôi mắt đẫm lệ van xin:
– “A… xin anh… tha mạng…”
– Phong: “Giỡn chút thôi.”
– Thu: ( ̄  ̄|||)